PDA

View Full Version : Truyện Ngắn - Bỏ Đi



ngochai
25-11-2012, 08:39 AM
Trời nóng như đổ lửa. Hắn thở phào khi nghe ông lão đánh cá chỉ đường:


http://images1.tuoitre.vn/tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=601729

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

- Ở đấy lúc nào cũng cần người, vất vả lắm đấy nhưng chú mày sẽ quen thôi.

Hắn xốc lại cái balô, lê đôi chân mệt mỏi theo hướng tay ông lão chỉ và nghe thấy những âm thanh chát chúa đang xích lại gần.

Lão thầu công vồn vã:

- Xin việc hả? Biết làm gì? Xây, trát, phụ hồ hay lắp ván khuôn?

Đoạn lão nhìn hắn một lượt khi thấy hắn tần ngần, mắt lão hơi nheo lại.

- Thư sinh thế này. Trăm tư một ngày, chịu không?

Hắn cẩn thận đặt balô vào góc lán tôn cũ nát.

- Xe cút kít ở đằng kia, ra lấy mà đẩy, đeo bao tay vào, mới đầu sẽ hơi rát đấy. Rồi sẽ quen! Mũ đây.

Lão thầu công vừa nói vừa ném cho hắn đôi bao tay vải và chiếc nón bảo hộ vàng. Hắn hể hả với suy nghĩ: góc lán hồi nãy tối tối sẽ là chỗ hắn ôn bài, một ngày trăm tư à? Quá nhiều với hắn, một năm nữa thôi hắn sẽ có đủ số tiền để thi lại, bốn năm sau đấy khi đã là sinh viên hắn sẽ đi dạy kèm, sẽ đi phát quà Noel, sẽ mặc thú bông quảng cáo, sẽ... để đủ tiền trang trải. Lão thầu công gắt:

- Sao, còn đứng ỳ ra đấy à?

Hắn cũng nhô vai, vươn cổ, choãi chân... Ngày ở công trường dài, nắng mưa không thương tiếc, việc ai nấy làm, đã phân công thế mà.

Tối. Hắn lủi vào góc lán, tựa vào balô đầy sách thở dài, chân tay hắn bủn nhủn, mắt hoa lên vì đói.

- Không ăn à? - một công nhân già, mặt mũi hốc hác quay lại hỏi.

Hắn nuốt nước bọt thật khẽ trong cổ họng.

- Cứ ăn đi, lát nữa đóng tiền ăn cho bác Ân kia kìa.

Người công nhân chỉ vào người đàn ông to béo đang thoăn thoắt chuyển thức ăn từ cái bếp xây tạm bợ. Một người khác dáng dong dỏng cao, đội nón bảo hộ trắng, tay cầm bản vẽ bước vào. Người công nhân già thẽ thọt:

- Anh Phụng đấy, chỉ huy trưởng ở đây. Tốt lắm!

Người gọi là anh Phụng đã đứng trước lán cười.

- Đói quá! Xin bát cơm nào!

Sau câu nói ấy, cả lán nhộn nhạo lên một hồi, tiếng cười, tiếng nói nghe xởi lởi hẳn. Hắn cũng cười.

Anh Phụng nhìn vào góc lán, hơi ngạc nhiên khi thấy hắn đang cầm cuốn sách.

- Lính mới hả? Qua ăn cơm... em!

Đại từ nhân xưng đầu tiên hắn nghe được từ khi khoác chiếc balô này lên vai. Thấy hắn tần ngần, anh vỗ vỗ xuống tấm tôn cũ được phủ bằng một tấm bạt rách:

- Ngồi xuống đây.

Đêm ấy, hắn rơi vào giấc ngủ mê man... những hình ảnh quen thuộc và ấm áp hun hút rơi xoáy vào khoảng không đen thẫm...

Sáng, nắng lọt qua những khe hổng của mái tôn ùa vào, hắn thấy rõ những tia nắng vàng ươm nặng trĩu màng bụi vẩn tròn trong không khí.

- Ngày đẹp trời, nay đổ bêtông anh em nhá!

Tiếng anh Phụng - hắn bật dậy, bước nhanh ra ngoài vốc nước táp lên mặt, cố hít no bầu không khí rộn ràng.

Ở chỗ cây cột treo quần áo, một người đàn ông nhỏ thó đang ra sức cầm chiếc quần quật liên hồi vào cây cột, bụi đất văng ra. Đoạn, ông ta cầm chiếc quần mặc lại. Ở một góc khác cũng một người gầy gò đang cầm cái nồi sứt quai đen nhủi nuốt vội mấy cọng mì. Máy ủi, máy xúc đã ì ùng chạy, xe chở cát đá bêtông nhộn nhịp ra vào át tiếng nói nho nhỏ của một anh thanh niên đang ngồi bứt bứt mấy cọng cỏ khô an ủi vợ con mai mốt gửi tiền về.

Có lẽ không khí đổ bêtông hăng say đến mức làm bác Ân quên mất chuyện tiền ăn của hắn. Hai ngày hai đêm, ngủ chốc ngủ lát, những tấm lưng gầy gò dường như bị rút giãn xương sống, có những người nằm vật trên nền đất mà thở mặc cho anh Phụng chạy qua chạy lại, chỉ chỗ này, đo chỗ kia, kêu nắn bên này, lắp ván khuôn bên nọ, vừa làm vừa động viên liên hồi:

- Thôi anh em cố gắng, làm đêm lương nhân ba. Sắp xong rồi, chục khối nữa. Nha!

Việc xong lúc bốn giờ sáng, ai nấy đặt lưng xuống là nặng nhọc thở, rơi sâu vào giấc ngủ. Riêng hắn cứ trằn trọc mãi, sáng hôm sau anh Phụng vẫy hắn lên lán kỹ sư bảo:

- Hết tiền phải không... em? Đây, hai ngày đổ bêtông. Cầm trước nhé!

Hắn nhìn anh, rồi nhìn vào chiếc máy tính lưỡng lự:

- Cho em check mail được không ạ?

Anh khẽ gật.

- Mưa rồi! Thế là không cần bảo dưỡng bêtông. Được ăn chơi nghỉ dưỡng nhé! - bác Ân nói, giọng dài ra.

Mưa ầm ào trút xuống mái tôn, dột lung bung xuống nền. Hắn cố tập trung vào cuốn sách mà đọc mãi vẫn không thấm được một trang, tiếng xì, già, bồi sát phạt nhau hòa với tiếng mưa thành mớ thanh âm hỗn độn. Hắn gấp sách lại, tự nhủ: “Thôi, ngày mai bắt đầu ôn vậy!”.

Trời mưa suốt, hắn không nhớ đã bỏ quên bao nhiêu ngày hôm qua. Hắn tặc lưỡi ngồi xuống nền khi tụ bài cứ nằn nì vì thiếu tay... Ngày mai, hắn nhất định sẽ bắt đầu.

Anh Phụng ngồi xuống tụ của hắn, hắn thua nhẵn túi, anh đứng lên vô tư ném điếu thuốc lá ra ngoài nói to:

- Mai dỡ ván khuôn, đài báo nắng. Tuần sau có lương. Nha!

Lán lại sôi nổi lên một chặp, có người kêu: “Tốt lắm!”.

Lãnh lương xong, anh Phụng gọi lão thầu và hắn lại.

- Cho thằng bé nghỉ!

Hắn không tin vào tai mình, hắn đã làm gì sai. Chỉ có mỗi việc là anh “tốt lắm” vét sạch túi hắn. Hắn chưa kịp phản kháng thì anh “tốt lắm” đã đi vào lán, đóng cửa lại. Hắn đá văng cục đất dưới chân, lòng trào lên căm hận.

Lão thầu đuổi theo, dúi vào tay hắn cái gói nhỏ:

- Anh Phụng trả, anh ấy nhắn: Cậu không hợp với nơi này. Về đi. Mà số chú mày hên đấy, chứ ở đây nhiều khi hai ba tháng mới có lương.

Sau lưng hắn, chiều đang đổ xuống mênh mang.



HOÀNG HIỀN

Nguồn: Tuổi Trẻ