bach_djen
27-08-2015, 09:14 PM
Dị nhân lấy nước vào và phun bằng…hậu môn
http://thaicucthieugia.com/images/stories/lo_go_baochi/ph%20n%20today.jpg
Cập nhật lúc: 06:32 18/05/2012
Bach_djen - Nói nội công thâm hậu cũng chẳng sai, vì nếu không tin bạn cứ thử làm xem có được không ???
Có lẽ đây là khả năng kỳ lạ nhất trong số những “dị nhân” mà chúng tôi đã từng diện kiến. Chàng thanh niên này tên Hà Văn Luận, năm nay 20 tuổi, quê ở xã Bình Thủy, huyện Châu Phú, tỉnh An Giang.
Chuyện Hà Văn Luận có biệt tài “lấy nước vào người bằng đường … hậu môn rồi “cất giữ” trong cơ thể bao lâu cũng được, sau đó lại “phun” nước trong người ra ngoài cũng chính bằng … hậu môn” làm cho nhiều người rất khó tin, nhưng đó lại là sự thật. Trước khi được tận mắt chứng kiến “dị nhân” này biểu diễn chúng tôi cũng không thể tin vào khả năng kỳ lạ đó.
Hễ xuống sông là nước cứ “chui” vào… hậu môn
Theo quốc lộ 91, chúng tôi nhắm hướng về Chùa Bà Châu Đốc, Núi Sam thẳng tiến. Nhưng mới đi được nửa đoạn đường, người dẫn đường đã ra hiệu cho xe chúng tôi dừng lại ngay bến đò đưa khách sang sông ở đình Bình Thủy.
Người hướng dẫn bảo phải qua sông chạy thêm chừng chục cây số nữa mới tới nhà của “dị nhân” trẻ tuổi.Nhánh sông rộng chừng 30 mét, hai bến đò cũng nằm đối mặt nhau, lui bến, chiếc đò máy không kịp chạy hết nước ga đã sang tới bờ bên nọ.
Lượng khách qua lại bến đò này rất lớn, hai chiếc đò bằng trẹc gỗ đặt máy đuôi tôm cứ liên tục ra vào bến như con thoi để đưa rước khách. Vậy mà nơi đây không có lấy chiếc cầu, để nối liền khoảng cách và rút ngắn thời gian đi lại. Đó là một nhu cầu rất chính đáng. Người dẫn đường cho chúng tôi nói, đã có dự án bắt cầu treo qua đoạn sông này, nghe nói kinh phí xây dựng cũng lên đến bạc tỷ, đã khởi công gì đó rồi sao thấy im re. Nghe đâu là đang bị vướng giải phóng mặt bằng.
Câu chuyện của chúng tôi chưa được bao nhiêu thì chiếc đò đã cập bến. Người dẫn đường hối chúng tôi đi nhanh cho kịp, sợ “dị nhân” trẻ tuổi lại đi xa không gặp thì tiếc lắm.
Thật ra, đây là lần thứ ba chúng tôi cất công về Bình Thủy để diện kiến chàng thanh niên trẻ tuổi có biệt tài đặc biệt này nhưng hai lần trước đều không được gặp. Bởi vì anh phải đi làm việc ở nơi xa, nghe nói đâu ở tận miền Đông Nam bộ. Mỗi năm anh chỉ về nhà một đến hai lần. Cho nên, thật tình cờ vừa rồi khi chúng tôi có dịp xuống xã Bình Thủy thì chợt nhớ đến “dị nhân” trẻ tuổi. Không thể chần chừ lại bị vuột mất cơ hội tốt lành, chúng tôi liên lạc ngay với anh Nguyễn Tấn Hậu, một thổ địa ở đây để nhờ dẫn đường. Chúng tôi vui như bắt được vàng khi anh Nguyễn Tấn Hậu thúc giục: “Ừ, đi ngay đi, hôm nay thằng Luận còn ở nhà chơi Tết, chứ nghe đâu nó sắp trở lại miền Đông làm việc rồi”. Vậy là chúng tôi phóng con “ngựa sắt” lao đi hối hả. Con đường đất rộng chừng hơn 1 mét dẫn vào nhà Luận ở cặp bờ sông Hậu rất khó đi, trời nắng thì bụi mịt mù, mưa thì sình lầy “dậy” lên như … cơm nhão.
Dừng lại trước một căn nhà lá nhỏ nằm giữa xung quanh là đất rẫy trồng hành, trồng hẹ, chúng tôi hỏi một người phụ nữ trạc ngoài tuổi 50. Thì ra đó chính là mẹ của “dị nhân” trẻ tuổi mà chúng tôi đang tìm.
http://thaicucthieugia.com/images/stories/Vo_bien_vo_fu/Di_nhan/h%20vn%20lun.jpg
Hà Văn Luận (áo xanh) đang tắm sông
Bà cho biết, Luận vẫn còn ở đây chơi vài ngày nữa mới lên đường, nhưng anh đang đi uống cà phê ở ngoài chợ. Nghe vậy, anh Nguyễn Tấn Hậu vọt xe ra chợ tìm gặp và chở Luận về nhà.
Hà Văn Luận là con trai thứ năm trong một gia đình lao động nghèo có đến bảy anh chị em ở vùng nông thôn xã Bình Thủy. Trước đây, gia đình Luận sống trong căn nhà nhỏ nằm cặp bên bờ sông Hậu. Gia đình Hà Văn Luận sống bằng nghề làm rẫy, trồng hoa màu, cha anh làm nghề thả lưới cá bông lau trên sông Hậu, loại đặc sản nổi tiếng thơm ngon ở vùng sông nước miền Tây. Trò chuyện với chúng tôi, Hà Văn Luận khẳng định mình có “khả năng” kỳ lạ là có thể “lấy nước vào người bằng … hậu môn và phun nước trở ra như “vòi rồng” cũng chính bằng “con đường” ấy. Thế nhưng Luận lại không nhận lời biểu diễn cho chúng tôi xem. Nài nỉ mãi Hà Văn Luận vẫn không chịu nhận lời làm chúng tôi vô cùng thất vọng. Chúng tôi phải “cậy” người quen của Luận nói giúp, để được một lần “rửa mắt” khả năng độc đáo có một không hai này.
Nghe điện thoại của chúng tôi, anh Đặng Văn Sít, một người chú bà con của Hà Văn Luận lập tức có mặt. Anh Đặng Văn Sít kêu Luận hãy biểu diễn lại một lần để chúng tôi xem nhưng anh cứ nhăn mặt, gãi đầu ra chiều khó nhọc. Lặng im một hồi lâu, Hà Văn Luận mới từ từ giải thích cho lý do anh không muốn thi triển khả năng kỳ lạ của mình.
Theo lời Luận, trước đây khi còn nhỏ, mỗi lần tắm sông vui đùa với bạn bè cùng trang lứa là anh biểu diễn ngay. Còn vài năm nay do đã trở thành người lớn nên không thể lúc nào cũng phô diễn được. Nếu anh em, bạn bè nài nỉ quá, muốn xem cho bằng được thì Hà Văn Luận sẽ biểu diễn cho xem nhưng phải đợi đến những đêm trăng sáng và tìm nơi vắng người qua lại. Mặc khác, bây giờ Luận đã cưới vợ, lập gia đình rồi nên không thể để “lộ” thân thể của mình. Vì theo Luận, muốn biểu diễn trò này không khó khăn gì, nhưng đòi hỏi là phải … để lộ mông ra ngoài mới có thể “bắn” nước được.
Thấy chúng tôi nài nỉ, Hà Văn Luận nhận lời biểu diễn một lần nữa nhưng yêu cầu chúng tôi khi ghi hình, chụp ảnh không được để “lộ” mặt anh, mà chỉ được chụp từ phía sau tới, chụp lưng mà thôi. Sau khi chúng tôi hứa sẽ không làm “lộ mặt” thì Luận đi thẳng vào nhà lục lọi gì đó một lúc sau mới trở ra. “nãy giờ đi tìm cái quần cụt cũ để “hy sinh” nó mới biểu diễn được”, Luận giải thích. Thì ra là anh đã có tính toán trong đầu từ trước nên tìm cái quần cụt đã bị cũ rồi cắt một lỗ tương ứng với vị trí của … hậu môn.
http://thaicucthieugia.com/images/stories/Vo_bien_vo_fu/Di_nhan/h%20vn%20lun%202.jpg
Luận (áo xanh) đang “hút” nước vào cơ thể.
Vậy là khi biểu diễn chỉ cần xử lý cho nước từ hậu môn phóng qua cái “lỗ lủng” thì sẽ không bị “lộ hàng”. Hà Văn Luận cho biết, chuyện lấy nước vào, phun nước ra đối với anh bây giờ không khó khăn gì nhưng mỗi lần nhận được lời yêu cầu biểu diễn là anh … toát mồ hôi hột. Cái khó nhất là khả năng kỳ lạ này không thể “phơi bày” giữa đám đông. Theo lời kể của Luận, anh tình cờ phát hiện khả năng kỳ lạ của mình từ khi lên 6, lên 7 tuổi. Vì là dân vùng sông nước nên cậu bé Luận đã biết bơi lội từ rất sớm. Cứ trưa trưa, chiều chiều là Luận cùng với đám con nít trong xóm nhảy ùm xuống sông tắm mát, nô đùa. “Lạ lắm, lúc đó tụi em chơi trò đuổi bắt nhau dưới nước. Khi em sắp bị đuổi kịp, em liền hít vào một hơi dài để “lấy hơi” mà lặn thật xa, tránh bị bắt kịp. Thế nhưng khi em ưỡn bụng hít không khí vào thì cảm giác nước cũng “chui” vào bụng bằng đường … hậu môn. Lúc đó em sợ quá, đâu biết làm sao nên bỏ chạy lên bờ sông rồi đứng lấy một hơi thật mạnh để đẩy nước ra ngoài. Thật bất ngờ là nước từ con đường đó cứ bắn ra tung tóe. Thấy chuyện lạ nhưng em không hiểu chuyện gì và cũng không dám nói với ai. Nhưng kể từ đó, hễ mỗi lần em xuống sông tắm, mà hễ hít hơi nhẹ thôi là nước cứ “chui” qua hậu môn vào trong bụng”, Hà Văn Luận nhớ lại lần đầu tiên phát hiện khả năng kỳ lạ của mình.
“Giữ” nước trong người hàng giờ, đi chơi khắp xóm
Luận kể tiếp, khi đó đám con nít trong xóm thấy Luận vội vã bỏ chạy lên bờ, tụi nó cũng hoảng hốt không biết xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, con sông Hậu đi qua đoạn này bị những cái cồn nhỏ chia cắt không còn lớn lắm nhưng đối với lũ con nít thì con sông vẫn rất lớn và đáng sợ. Chúng sợ đủ thứ. Vì chúng thường nghe cha mẹ, ông bà, người lớn dọa dưới sông có cá sấu, có ma da (ý nói hồn người chết trôi sông)…
Đại loại là người lớn muốn hù dọa cho đám con cháu của họ sợ mà không dám tắm lâu dưới nước lại sinh bệnh hoặc như thế chúng sẽ không dám một mình ra sông nước sẽ gặp nhiều nguy hiểm. “Lúc tụi nó thấy em hoảng hốt bỏ chạy lên bờ thật nhanh, cả đám cũng chạy theo, leo hết lên bờ rồi xúm lại hỏi em đã gặp chuyện gì. Em cứ đứng thờ người ra, mặt mày xanh như tàu lá, cắt cũng không còn máu mà không biết trả lời tụi nó thế nào. Phần vì khi đó em không hiểu xảy ra chuyện gì, lại không biết nói làm sao cho chúng hiểu. Vậy là em lặng im không nói gì rồi xách áo chạy về nhà. Tụi nhỏ trong xóm cũng bỏ về không đứa nào tắm nữa”, Luận cho biết.
Luận thổ lộ, sau cái lần bỗng dưng bị nước “chui” vào người qua con đường kỳ cục ấy và nước “trốn” vào trong bụng làm Luận hết sức hoang mang lo sợ. Đến nỗi, hai ngày sau Luận không dám xuống sông tắm nữa.
http://thaicucthieugia.com/images/stories/Vo_bien_vo_fu/Di_nhan/h%20vn%20lun%203.jpg
Và “phun” nước ra bằng hậu môn nhưng anh không vừa ý lắm.
Còn nữa...
Nguồn: Phunutoday.vn
http://thaicucthieugia.com/images/stories/lo_go_baochi/ph%20n%20today.jpg
Cập nhật lúc: 06:32 18/05/2012
Bach_djen - Nói nội công thâm hậu cũng chẳng sai, vì nếu không tin bạn cứ thử làm xem có được không ???
Có lẽ đây là khả năng kỳ lạ nhất trong số những “dị nhân” mà chúng tôi đã từng diện kiến. Chàng thanh niên này tên Hà Văn Luận, năm nay 20 tuổi, quê ở xã Bình Thủy, huyện Châu Phú, tỉnh An Giang.
Chuyện Hà Văn Luận có biệt tài “lấy nước vào người bằng đường … hậu môn rồi “cất giữ” trong cơ thể bao lâu cũng được, sau đó lại “phun” nước trong người ra ngoài cũng chính bằng … hậu môn” làm cho nhiều người rất khó tin, nhưng đó lại là sự thật. Trước khi được tận mắt chứng kiến “dị nhân” này biểu diễn chúng tôi cũng không thể tin vào khả năng kỳ lạ đó.
Hễ xuống sông là nước cứ “chui” vào… hậu môn
Theo quốc lộ 91, chúng tôi nhắm hướng về Chùa Bà Châu Đốc, Núi Sam thẳng tiến. Nhưng mới đi được nửa đoạn đường, người dẫn đường đã ra hiệu cho xe chúng tôi dừng lại ngay bến đò đưa khách sang sông ở đình Bình Thủy.
Người hướng dẫn bảo phải qua sông chạy thêm chừng chục cây số nữa mới tới nhà của “dị nhân” trẻ tuổi.Nhánh sông rộng chừng 30 mét, hai bến đò cũng nằm đối mặt nhau, lui bến, chiếc đò máy không kịp chạy hết nước ga đã sang tới bờ bên nọ.
Lượng khách qua lại bến đò này rất lớn, hai chiếc đò bằng trẹc gỗ đặt máy đuôi tôm cứ liên tục ra vào bến như con thoi để đưa rước khách. Vậy mà nơi đây không có lấy chiếc cầu, để nối liền khoảng cách và rút ngắn thời gian đi lại. Đó là một nhu cầu rất chính đáng. Người dẫn đường cho chúng tôi nói, đã có dự án bắt cầu treo qua đoạn sông này, nghe nói kinh phí xây dựng cũng lên đến bạc tỷ, đã khởi công gì đó rồi sao thấy im re. Nghe đâu là đang bị vướng giải phóng mặt bằng.
Câu chuyện của chúng tôi chưa được bao nhiêu thì chiếc đò đã cập bến. Người dẫn đường hối chúng tôi đi nhanh cho kịp, sợ “dị nhân” trẻ tuổi lại đi xa không gặp thì tiếc lắm.
Thật ra, đây là lần thứ ba chúng tôi cất công về Bình Thủy để diện kiến chàng thanh niên trẻ tuổi có biệt tài đặc biệt này nhưng hai lần trước đều không được gặp. Bởi vì anh phải đi làm việc ở nơi xa, nghe nói đâu ở tận miền Đông Nam bộ. Mỗi năm anh chỉ về nhà một đến hai lần. Cho nên, thật tình cờ vừa rồi khi chúng tôi có dịp xuống xã Bình Thủy thì chợt nhớ đến “dị nhân” trẻ tuổi. Không thể chần chừ lại bị vuột mất cơ hội tốt lành, chúng tôi liên lạc ngay với anh Nguyễn Tấn Hậu, một thổ địa ở đây để nhờ dẫn đường. Chúng tôi vui như bắt được vàng khi anh Nguyễn Tấn Hậu thúc giục: “Ừ, đi ngay đi, hôm nay thằng Luận còn ở nhà chơi Tết, chứ nghe đâu nó sắp trở lại miền Đông làm việc rồi”. Vậy là chúng tôi phóng con “ngựa sắt” lao đi hối hả. Con đường đất rộng chừng hơn 1 mét dẫn vào nhà Luận ở cặp bờ sông Hậu rất khó đi, trời nắng thì bụi mịt mù, mưa thì sình lầy “dậy” lên như … cơm nhão.
Dừng lại trước một căn nhà lá nhỏ nằm giữa xung quanh là đất rẫy trồng hành, trồng hẹ, chúng tôi hỏi một người phụ nữ trạc ngoài tuổi 50. Thì ra đó chính là mẹ của “dị nhân” trẻ tuổi mà chúng tôi đang tìm.
http://thaicucthieugia.com/images/stories/Vo_bien_vo_fu/Di_nhan/h%20vn%20lun.jpg
Hà Văn Luận (áo xanh) đang tắm sông
Bà cho biết, Luận vẫn còn ở đây chơi vài ngày nữa mới lên đường, nhưng anh đang đi uống cà phê ở ngoài chợ. Nghe vậy, anh Nguyễn Tấn Hậu vọt xe ra chợ tìm gặp và chở Luận về nhà.
Hà Văn Luận là con trai thứ năm trong một gia đình lao động nghèo có đến bảy anh chị em ở vùng nông thôn xã Bình Thủy. Trước đây, gia đình Luận sống trong căn nhà nhỏ nằm cặp bên bờ sông Hậu. Gia đình Hà Văn Luận sống bằng nghề làm rẫy, trồng hoa màu, cha anh làm nghề thả lưới cá bông lau trên sông Hậu, loại đặc sản nổi tiếng thơm ngon ở vùng sông nước miền Tây. Trò chuyện với chúng tôi, Hà Văn Luận khẳng định mình có “khả năng” kỳ lạ là có thể “lấy nước vào người bằng … hậu môn và phun nước trở ra như “vòi rồng” cũng chính bằng “con đường” ấy. Thế nhưng Luận lại không nhận lời biểu diễn cho chúng tôi xem. Nài nỉ mãi Hà Văn Luận vẫn không chịu nhận lời làm chúng tôi vô cùng thất vọng. Chúng tôi phải “cậy” người quen của Luận nói giúp, để được một lần “rửa mắt” khả năng độc đáo có một không hai này.
Nghe điện thoại của chúng tôi, anh Đặng Văn Sít, một người chú bà con của Hà Văn Luận lập tức có mặt. Anh Đặng Văn Sít kêu Luận hãy biểu diễn lại một lần để chúng tôi xem nhưng anh cứ nhăn mặt, gãi đầu ra chiều khó nhọc. Lặng im một hồi lâu, Hà Văn Luận mới từ từ giải thích cho lý do anh không muốn thi triển khả năng kỳ lạ của mình.
Theo lời Luận, trước đây khi còn nhỏ, mỗi lần tắm sông vui đùa với bạn bè cùng trang lứa là anh biểu diễn ngay. Còn vài năm nay do đã trở thành người lớn nên không thể lúc nào cũng phô diễn được. Nếu anh em, bạn bè nài nỉ quá, muốn xem cho bằng được thì Hà Văn Luận sẽ biểu diễn cho xem nhưng phải đợi đến những đêm trăng sáng và tìm nơi vắng người qua lại. Mặc khác, bây giờ Luận đã cưới vợ, lập gia đình rồi nên không thể để “lộ” thân thể của mình. Vì theo Luận, muốn biểu diễn trò này không khó khăn gì, nhưng đòi hỏi là phải … để lộ mông ra ngoài mới có thể “bắn” nước được.
Thấy chúng tôi nài nỉ, Hà Văn Luận nhận lời biểu diễn một lần nữa nhưng yêu cầu chúng tôi khi ghi hình, chụp ảnh không được để “lộ” mặt anh, mà chỉ được chụp từ phía sau tới, chụp lưng mà thôi. Sau khi chúng tôi hứa sẽ không làm “lộ mặt” thì Luận đi thẳng vào nhà lục lọi gì đó một lúc sau mới trở ra. “nãy giờ đi tìm cái quần cụt cũ để “hy sinh” nó mới biểu diễn được”, Luận giải thích. Thì ra là anh đã có tính toán trong đầu từ trước nên tìm cái quần cụt đã bị cũ rồi cắt một lỗ tương ứng với vị trí của … hậu môn.
http://thaicucthieugia.com/images/stories/Vo_bien_vo_fu/Di_nhan/h%20vn%20lun%202.jpg
Luận (áo xanh) đang “hút” nước vào cơ thể.
Vậy là khi biểu diễn chỉ cần xử lý cho nước từ hậu môn phóng qua cái “lỗ lủng” thì sẽ không bị “lộ hàng”. Hà Văn Luận cho biết, chuyện lấy nước vào, phun nước ra đối với anh bây giờ không khó khăn gì nhưng mỗi lần nhận được lời yêu cầu biểu diễn là anh … toát mồ hôi hột. Cái khó nhất là khả năng kỳ lạ này không thể “phơi bày” giữa đám đông. Theo lời kể của Luận, anh tình cờ phát hiện khả năng kỳ lạ của mình từ khi lên 6, lên 7 tuổi. Vì là dân vùng sông nước nên cậu bé Luận đã biết bơi lội từ rất sớm. Cứ trưa trưa, chiều chiều là Luận cùng với đám con nít trong xóm nhảy ùm xuống sông tắm mát, nô đùa. “Lạ lắm, lúc đó tụi em chơi trò đuổi bắt nhau dưới nước. Khi em sắp bị đuổi kịp, em liền hít vào một hơi dài để “lấy hơi” mà lặn thật xa, tránh bị bắt kịp. Thế nhưng khi em ưỡn bụng hít không khí vào thì cảm giác nước cũng “chui” vào bụng bằng đường … hậu môn. Lúc đó em sợ quá, đâu biết làm sao nên bỏ chạy lên bờ sông rồi đứng lấy một hơi thật mạnh để đẩy nước ra ngoài. Thật bất ngờ là nước từ con đường đó cứ bắn ra tung tóe. Thấy chuyện lạ nhưng em không hiểu chuyện gì và cũng không dám nói với ai. Nhưng kể từ đó, hễ mỗi lần em xuống sông tắm, mà hễ hít hơi nhẹ thôi là nước cứ “chui” qua hậu môn vào trong bụng”, Hà Văn Luận nhớ lại lần đầu tiên phát hiện khả năng kỳ lạ của mình.
“Giữ” nước trong người hàng giờ, đi chơi khắp xóm
Luận kể tiếp, khi đó đám con nít trong xóm thấy Luận vội vã bỏ chạy lên bờ, tụi nó cũng hoảng hốt không biết xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, con sông Hậu đi qua đoạn này bị những cái cồn nhỏ chia cắt không còn lớn lắm nhưng đối với lũ con nít thì con sông vẫn rất lớn và đáng sợ. Chúng sợ đủ thứ. Vì chúng thường nghe cha mẹ, ông bà, người lớn dọa dưới sông có cá sấu, có ma da (ý nói hồn người chết trôi sông)…
Đại loại là người lớn muốn hù dọa cho đám con cháu của họ sợ mà không dám tắm lâu dưới nước lại sinh bệnh hoặc như thế chúng sẽ không dám một mình ra sông nước sẽ gặp nhiều nguy hiểm. “Lúc tụi nó thấy em hoảng hốt bỏ chạy lên bờ thật nhanh, cả đám cũng chạy theo, leo hết lên bờ rồi xúm lại hỏi em đã gặp chuyện gì. Em cứ đứng thờ người ra, mặt mày xanh như tàu lá, cắt cũng không còn máu mà không biết trả lời tụi nó thế nào. Phần vì khi đó em không hiểu xảy ra chuyện gì, lại không biết nói làm sao cho chúng hiểu. Vậy là em lặng im không nói gì rồi xách áo chạy về nhà. Tụi nhỏ trong xóm cũng bỏ về không đứa nào tắm nữa”, Luận cho biết.
Luận thổ lộ, sau cái lần bỗng dưng bị nước “chui” vào người qua con đường kỳ cục ấy và nước “trốn” vào trong bụng làm Luận hết sức hoang mang lo sợ. Đến nỗi, hai ngày sau Luận không dám xuống sông tắm nữa.
http://thaicucthieugia.com/images/stories/Vo_bien_vo_fu/Di_nhan/h%20vn%20lun%203.jpg
Và “phun” nước ra bằng hậu môn nhưng anh không vừa ý lắm.
Còn nữa...
Nguồn: Phunutoday.vn