Tiếu lâm : Những chuyện hay nhất đọc xong "cấm cười"...... 1.
“HÀNG KHỦNG” !?
Tác giả: Shaojia Zhuangzhu
Câu chuyện dưới đây xảy ra cũng đã lâu, chính xác là vào những năm đầu, thập niên tám chục của thế kỷ 20…
Quote:
Để góp phần thúc đẩy kinh tế phát triển. Bộ Nông nghiệp cử một đoàn cán bộ sang nghiên cứu, học hỏi kinh nghiệm trồng trọt và lai ghép giống cây trồng tại Công Hòa Liên Bang Xô Viết (Liên Xô cũ) trước đây.
Trong thành phần của đoàn cán bộ đi học tập – nghiên cứu, người ta thấy nổi lên có hai nữ kỹ sư trẻ mới ra trường là Lê Thị Mai và Trần Thị Bướm. Sau hai tuần sang công tác và học tập tại Liên Xô, một bữa Trần Thanh Phương là cán bộ thuộc Viện Giống cây trồng, đồng thời cũng là chồng của kỹ sư Lê Thị Mai bỗng nhận được thư của vợ. Nội dung bức thư như sau:
“Anh thân yêu ! Mới đấy mà đã hai tuần, vợ chồng xa cách. Không biết giờ này quê hương ta vào Đông như thế nào chứ bên này, Mạc Tư Khoa vào Đông rất lạnh, nhiều lúc thời tiết xuống đến – 14o C anh ạ. Nhiều khi được nghỉ, chúng em sợ chẳng dám ra ngoài đường… và đến gần cuối thư, chị Mai tiếp: Em thì bình thường, nhưng riêng Bướm thì chưa quen. Phần do thời tiết, phần vì lạ chỗ, lại nhớ nhà nên đêm cứ trằn trọc không sao ngủ được. Mới cách có hai tuần, trông nó tiều tụy, nhàu nhĩ, sụt mất hai ký lô gam (2kg), nhiều lúc nhìn thấy, thương nó lắm anh ạ !”.
Phương còn đang tá hỏa, hoảng hồn không biết phải phúc đáp thư vợ như thế nào… ? Thì độ hai chục ngày sau, anh lại nhận được một lá thư. Trong thư, chị Mai hồ hởi báo tin:
“Anh thân yêu !... Em thì vẫn thế, vẫn nhớ và thương anh nhiều. Bướm nay cũng đã biết thích nghi, biết hòa nhập anh ạ. Phần có các anh, các chú trong đoàn thường xuyên chăm sóc; phần lại được các bạn nước ngoài, nhất là các bạn Nga cũng đặc biệt quan tâm nên Bướm hồi này đã đỡ nhớ nhà, đêm không còn trằn trọc, đã phổng phao, có da có thịt, không những trở lại bình thường mà còn tăng được hai ký lô anh ạ… ”.
Mời Đọc tiếp tại:
http://thaicucthieugia.com/index.php...a-nc&Itemid=57
Cuộc Nói Chuyện Giữa DÂN và THAM NHŨNG
Sau những ồn ào, sau những quan tâm thông tin về đối thoại phòng chống tham nhũng năm X, chờ cho tiếng nói dư luận xã hội lắng xuống, Tham nhũng mới xuất hiện. Đẹp đẽ, hồng hào, trông rất trí thức, lại rất giống đại gia. Rất kẻ cả, gương mặt đầy vẻ ban phát.
Giờ là lúc Tham nhũng đối thoại với Dân tôi:
- Nhà ngươi ăn gì?
- Dĩ nhiên ăn cơm. Thế còn ông, Tham nhũng, ông ăn gì?
- Ta ăn nhiều thứ lắm, tiền bạc, vàng, ngoại tệ, đất đai... Có thế mới đẹp đẽ thế này chứ. Ngươi tuy ăn, nhưng gạo thì đầy thuốc trừ sâu, phân hóa học, thực phẩm, rau củ, hoa quả ô nhiễm, đầy chất bảo quản. Tham nhũng tự tin.
- Ta biết, Dân các ngươi phẫn nộ với Tham nhũng ta lắm. Nhưng Dân các ngươi có biết, vì sao ta không chết, mà vẫn có ba đầu sáu tay? Tại các ngươi cả đấy. Tại các ngươi luôn có nhu cầu khiến ta phải tham nhũng.
Có kẻ nào đó trong các ngươi từng tổng kết, cuộc đời làm dân của hắn, phải "lạy" tới 36 cửa: Cửa xin học, xin tuyển dụng, xin việc làm, xin chữa bệnh, xin công chứng, xin mua bán nhà cửa..v v...và vv...Các ngươi chỉ có quyền xin sỏ. Còn ta, ta có quyền.
- Chả lẽ Dân tôi có nhu cầu của đời sống là có tội?
- Không có tội. Nhưng ta có quyền. Quyền sinh ra lợi, đặc quyền, đặc lợi. Hiểu chưa?
Mà người có biết vì sao người ko chống nổi ta ko? Vì các ngươi có mỗi cái miệng là vũ khí. Lúc nào cũng hô khẩu hiệu: Chống tham nhũng, chống tham nhũng! Làm như cứ hô khẩu hiệu là Tham nhũng ta chết thẳng cẳng í? Tham nhũng cười sằng sặc.
- ...
- Nhưng Dân các ngươi chỉ có quyền hô. Tham nhũng ta cũng hô cùng các ngươi, nhưng ta... "có quyền" không bao giờ chống lại... chính ta? Hiểu chửa?
Và Tham nhũng lại cười. Bước đi. Dáng đi và nụ cười ngạo nghễ, khệnh khạng giống nhau lạ.
Ôi chao. Vừa bị các nhà khoa học mắng. Giờ Dân tôi lại bị Tham nhũng mắng, diễu cợt!
Sao Dân tôi bỗng dưng...muốn khóc!
(Trích "Mắng dân và... cười ngạo nghễ!" - Kỳ Duyên - vietnamnet )