Chuyện Ma Quỷ & Chuyện Thánh Thần !
Quote:
Em thấy bài viết này muốn post lên cho mọi người coi nhưng em không biết phải nhét nó vào mục nào trong diễn đàn nên mở một topic mới. Mọi người tham gia thêm nhé !
Sự thật học sinh 12 tuổi có khả năng ngoại cảm, tiên đoán kì lạ ở Vĩnh Phúc
12 tuổi, khi bạn bè cùng trang lứa còn ngồi “mài bẩn đít quần” thì Trần Văn An (sinh năm 1999, thôn Đình, Yên Bình, Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc) đã được phát hiện có khả năng “thần giao” vô cùng đặc biệt. Năm nay “cậu” 14 tuổi, đã “hành nghề” được 2 năm nay.
Chúng tôi tìm đến nhà “cậu” vào một buổi chiều tối, vì theo như được biết “cậu” chỉ “làm việc” từ 17h30 trở đi. Dọc con đường làng heo hút, thật khó để tìm thấy một người để hỏi địa chỉ, nhưng khi tìm được rồi thì không ai là không biết đến “thầy An”. “Ấy chết, không được gọi “cậu” là “thằng bé” như vậy, phải tội. Vào đó phải gọi là “cậu An” xưng con. Nhớ chưa” - lời dặn dò của một người già trong thôn làm chúng tôi thêm tò mò.
Không chỉ người dân trong làng, mà ngay cả những người trong gia đình như ông, bà, cô, bác cũng gọi cậu bé là “cậu An”, “ông ba hoàng”, hay “thần đồng”… Cái cách cư xử của người lạ khi mới vào nhà cũng thật đặc biệt, phải đi lại nhẹ nhàng, chắp tay lạy “điện”, sau đó mới gọi khẽ “cậu An”. Thường thì người ta bảo nhau những người như thế này là “thầy bói”, họ làm nghề “xem bói”, nhưng với Trần Văn An họ gọi là “cậu”, và “cậu” không “xem” mà “làm việc” để “cứu giúp con dân”(!?).
Mất hai ngày chờ đợi, chúng tôi mới được “diện kiến” “cậu An” và thực sự giật mình khi trước mắt là một cậu “nhóc” gầy gò, đen nhẻm, mái tóc lượn sóng bồng bềnh. Cậu mặc áo cộc, quần soóc thể thao cũng như bao em nhỏ cùng trang lứa, nhưng quả dáng dấp và ánh mắt có khác. Bước đi khoan thai, vẻ mặt và ánh mắt hoàn toàn lãnh đạm, lời nói có sắc, có cạnh: “Cô chú đến từ hôm qua đúng không? Cô chú cứ nghỉ ngơi đi, đến giờ chúng ta làm việc”.
Trần Văn An bắt đầu cảm nhận được những khả năng đặc biệt của mình từ khi 12 tuổi (học lớp 6). Vào một ngày hè tháng 5, cả nhà đang tất bật chuẩn bị giỗ ông ngoại, bỗng nhiên cậu bé chạy đến sắp xếp lại mọi thứ trên ban thờ. “Ông ngoại bảo con phải làm thế mới đúng, ông đang đứng chỉ ngoài cổng kia kìa”. Ai cũng bán tin bán nghi, chỉ riêng bà ngoại cậu bé - bà Son (Kim Xá, Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc) là hoàn toàn tin lời cháu. Bà kể lại: “An nằng nặc thanh minh mình nhìn thấy bóng ông ngoại đứng ngoài cổng. Ngày nhỏ, ông ngoại là người An gắn bó nhất, ông dạy An xem tử vi, vẽ tranh truyền thần. Khi ông ngoại mất đi, cứ hễ có việc gì khó khăn là cháu lại viết tên ông ngoại vào tờ giấy và cầu xin”.
Cũng sau ngày đó, cậu bé trầm tính hẳn, rồi nhìn thấy ai cũng buông một vài lời đoán tiên đoán, tính cách, số phận tương lai.
“Cháu không phải là thần thánh”
“Cháu không phải là thần hay thánh gì hết. Cháu cũng không phải là người mê tín, cúng bái ma tà. Cháu chỉ đoán con người qua dáng dấp và ánh mắt, cảm nhận mọi thứ rồi thấy gì nói đấy”. Quả đúng cậu bé không hề cúng bái hay nhận lễ lạt gì. Trong gian phòng làm việc chỉ có duy nhất một “điện” với nải chuối, bát hương. Mỗi người đến đây “cậu” đều viết cho một chữ nho và giữ lấy làm lộc.
“Cậu” chia sẻ: “Hồi nhỏ, cháu ở với ông bà ngoại, ở đó cháu không có bạn nên chán lắm, chỗ chơi duy nhất và thích nhất là đền chùa, cháu thường ra đó ngồi lắng nghe những âm thanh lạ xung quanh. Năm 11-12 tuổi cháu bắt đầu có những suy nghĩ về tâm linh, cháu để ý nhiều hơn đến khuôn mặt, ánh mắt và thái độ của người khác, từ đó cứ nhìn một người lạ là cháu có thể nhận ra một vài điều gì đó về họ”.
Tuổi thơ của An không êm đềm và đầy đủ như những người bạn cùng trang lứa. Bố mẹ đi làm ăn xa, để hai anh em còn rất nhỏ cho ông bà ngoại. An chủ yếu lủi thủi một mình, hoặc có tiếp xúc thì cũng phần đa là tiếp xúc với người lớn tuổi. Phải chăng vì vậy mà dáng dấp và ánh mắt An không giống với những cậu bé 14 cùng trang lứa khác.
Cậu bé An viết chữ Nho rất đẹp, mặc dù chưa từng qua một lớp học nào mà chỉ học từ ông. Bà nội An cho biết: “Ngày trước có một sinh viên đại học theo gia đình từ Hà Nội về đây gặp “cậu”. Cậu ấy học tiếng Trung, nửa tin nửa ngờ về những lời đồn nên muốn trực tiếp thử khả năng viết chữ Nho của “cậu”. Sau một hồi đàm đạo, chàng sinh viên đó xin luôn ở lại đây 3 ngày để được cùng “cậu” đàm đạo về chữ Nho”.
Hiện An đang là học sinh lớp 8 Trường Trung học cơ sở Kim Xá. An chia sẻ: “Nhiều lúc cháu mệt lắm, có ngày cháu giúp cho mấy chục người, không còn thời gian để học. Chưa kể đến việc lúc mới bắt đầu “làm” cháu luôn phải chịu ánh mặt dò xét, ngờ vực của thầy cô, bạn bè. Nhưng về sau, họ tin cháu không nói dối, nên đã chơi với cháu bình thường. Nhiều thầy cô còn vào nhà nhờ cháu giúp”. 8 năm liền An đạt danh hiệu học sinh tiên tiến. Cậu bé thông minh, nhưng trầm tính. “Đôi lúc cháu ước, mình cũng được bình thường như các bạn cùng trang lứa, hồn nhiên, chơi đùa, không nhìn thấy những điều mà lẽ ra một đứa trẻ như cháu không cần phải thấy” - An chia sẻ.
nha_que theo
Lời đồn ‘ma ám’ khiến ngôi nhà bị bỏ hoang ở Bắc Giang
Kỳ 1: Ba người trong gia đình lập thổ dựng nhà qua đời
Ở thôn Xuân Biều (xã Xuân Cẩm, Hiệp Hòa, Bắc Giang), có một ngôi nhà, mà nhắc đến, người dân cả huyện Hiệp Hòa đều biết và đồn đại những chuyện rợn người.
Sở dĩ, người ta sợ hãi ngôi nhà đó, là bởi hai gia đình đã sinh sống ở ngôi nhà này gặp vận rủi khiến nhiều người mất mạng.
PV VTC News đã tìm về ngôi làng để tìm hiểu thực hư, làm sáng tỏ vấn đề.
Đến đầu thôn Xuân Biều, hỏi về ông Nguyễn Văn Minh, một số người dân đều lảng đi. Cùng làng với nhau, ai chẳng biết nhà nhau, thế nhưng, nhìn ánh mặt họ, tỏ rõ vẻ sợ hãi. Họ không muốn nhắc gì đến cái chuyện mà họ nghĩ rằng, sẽ dễ bị “ám”. Đến giữa làng, khi hỏi thăm, mấy bà xúm xít vào “buôn” một tràng, rồi mới chỉ đường tường tận.
Đi vòng vèo đến cuối làng, ra đến cánh đồng, sát đê sông Cầu, thì hiện ra trước mặt một ngôi nhà tan hoang, trên doi đất rìa làng. Cạnh doi đất ấy, là cái ao rất lớn, nhưng bèo chen chúc kín mít. Giữa ao, có một mô đất, với ngôi nhà hoang. Không hiểu vì sao lại xây một ngôi nhà giữa cái ao bèo hoang thế, rồi không ở. Tôi cùng nhà phong thủy Lê Thái Bình (Chủ nhiệm câu lạc bộ Thiền Việt, Việt Nghiên cứu tiềm năng con người) đi vòng quanh khu đất, tịnh không thấy có bóng người qua lại. Mãi sau, một bà cụ gánh rau đi từ đê xuống, qua bờ ao đấy. Chúng tôi giữ lại hỏi chuyện cụ. Bà cụ tên là Nguyễn Thị Chắt, người trong làng Xuân Biều. Tôi hỏi: “Bà có biết vì sao cái ao rộng đến cả chục mẫu thế này, không nuôi cá mà lại để bèo mọc hoang thế này không ạ?”. Bà Chắt bảo: “Cái ao này của thằng cháu tôi, là công an xã, nó đấu thầu mấy năm trước. Thế nhưng, khi nhà ông Minh có nhiều người chết, thầy bói bảo do động long mạch, nên nó cũng sợ hãi, không nuôi cá mú gì nữa, cứ để cái ao hoang như vậy. Trước nó cũng tôn tạo ao, đắp cả hòn đảo giữa ao và xây nhà để trông cá. Thế nhưng, ông Minh chết rồi, nó cũng bỏ luôn. Mọi người sợ lắm, không ai dám động vào đất cát quanh khu vực nhà ông Minh này đâu”.
Chúng tôi tiến vào khu nhà hoang. Không có cổng rả gì cả. Giếng nước chơ vơ trước nhà, nước nhiều ăm ắp, nhưng cỏ mọc trùm kín thành giếng. Tôi cùng nhà phong thủy Lê Thái Bình trèo qua cửa sổ, vào ngôi nhà. Cảnh tượng hoang tàn, u ám. Một gian nhà vừa mới đổ sập, ngói gạch chồng lên nhau. Bên trong gian chính chỉ có chiếc bàn thờ lạnh lẽo, không có khói hương gì cả. Có lẽ, vài năm qua, không có ai bước chân vào bên trong ngôi nhà này. Ngay phía sau ngôi nhà hoang tàn đổ nát, là ngôi nhà ngói kiểu cổ của vợ chồng bà Nguyễn Thị Gái và ông Tạ Văn Hìu. Ông Hìu đi họp ngoài đình, chỉ có bà Gái ở nhà. Pha ấm trà nóng, bà Gái bắt đầu câu chuyện buồn về gia đình chủ đầu tiên sống ở mảnh đất này.
Vào năm 1971, khi vỡ đê, lụt lội toàn bộ miền Bắc, vợ chồng bà chuyển vào mảnh đất cuối làng Xuân Biều ở. Dựng nhà ở được mấy năm, đến năm 1976, thì vợ chồng ông Tạ Văn Khanh tìm đến san đất, lập vườn. Khu đất này vốn cao ráo, trông như một cái gò. Hồi chiến tranh, bộ đội ở đây nhiều, còn kéo cả pháo đến, bảo vệ bầu trời Bắc Ninh, cùng sân bay Nội Bài cách đó không xa. Cũng theo bà Gái, có khá nhiều bộ đội hy sinh, chôn cất ở quanh khu vực. Gò đất nơi gia đình ông Khanh đến ở cũng có nhiều mồ mả hoang, mà người xưa chôn vùi qua loa, chứ không xây mộ kiên cố như bây giờ. Những người chết đuối trôi nổi ở sông Cầu, mắc vào đoạn sông này, người dân trong làng cũng vớt lên, rồi chôn vùi quanh đó. Chính vì thế, mảnh đất này khá u ám, ít người dám qua lại, chứ đừng nói đến chuyện ra đó ở, sinh cư.
Ông Tạ Văn Khanh vốn là người Nghệ An, làm công nhân ở khu gang thép. Ông Khanh lấy vợ là bà Phụng, là người trong làng Xuân Biều. Nhà bà Phụng ít đất, thấy gò đất ngoài rìa làng để hoang, nên đã xin làng để dựng nhà ra đó ở. Khoảng năm 1980, là cán bộ nhà nước, được phân phối gạch, ngói, nên vợ chồng ông Khanh đã dựng một ngôi nhà ngói 3 gian trên chỏm đất cao nhất. Vợ chồng ông Khanh có với nhau được 5 người con, gồm 4 gái, 1 trai.
Cuộc sống yên bình trôi qua, những người con của vợ chồng ông Khanh khôn lớn, được học hành đầy đủ. Thế rồi, một ngày, ông Khanh bỗng đổ bệnh, nằm liệt trong nhà. Gia đình đã đưa ông đi khắp các bệnh viện, cả ở Bắc Ninh lẫn Hà Nội, song tuyệt nhiên không tìm ra bệnh gì. Cơ thể ông cứ héo dần, xơ xác.
Nghĩ do vấn đề tâm linh, nên gia đình đã mời thầy cúng, thầy bói khắp nơi về cúng bái, trấn yểm. Thế nhưng, bệnh tình của ông Khanh mỗi ngày thêm nặng, rồi ông qua đời không rõ nguyên do. Đến lúc ông mất, gia đình vẫn không biết ông bị bệnh gì. Năm ông Khanh mất, ông vừa tròn 60 tuổi.
Sau khi ông Tạ Văn Khanh qua đời, lại nghe nhiều thầy bói phán quàng xiên những điều xui xẻo, lo sợ quá, bà Phụng, vợ ông Khanh, đã gửi mấy người con gái ở nhà người thân, còn bà cùng người con trai vào miền Nam với suy nghĩ đi càng xa càng tốt. Bà Phụng đã bán mảnh đất, ngôi nhà cùng toàn bộ gia sản cho ông Nguyễn Văn Minh, là người trong làng, với giá rẻ mạt, chỉ đủ tiền vé xe và sinh sống một thời gian trong Nam. Tuy nhiên, Tây Ninh lập nghiệp chưa được bao lâu, bà Phụng cũng qua đời. Đến nay, dân làng cũng không biết bà bị bệnh gì. Người con trai mai táng bà ở trong đó. Đau buồn thay, sau cái chết của bà Phụng không lâu, người con trai duy nhất của gia đình này, cũng đã qua đời vì tai nạn giao thông. Người dân trong làng không nắm rõ cái chết của anh con trai con ông Khanh bà Phụng cụ thể, mà chỉ biết, trên đường đi làm bằng xe máy, anh này đã đâm phải cột mốc và qua đời. Cái chết của anh chỉ sau cái chết của mẹ có vài tháng.
Từ khi bố, mẹ, anh trai chết, 4 người con gái càng sợ hãi, không bao giờ dám quay về mảnh đất, ngôi nhà cũ. Những người con gái của ông Khanh, bà Phụng đều tứ tán khắp ngả. Người lấy chồng bên Trung Quốc, người lấy chồng ở nơi khác, không thấy về làng bao giờ.
Chuyện hãi hùng xảy đến với đại gia đình ông Tạ Văn Khanh đã khép lại bởi cái chết thương tâm của người con trai duy nhất. Và, bi kịch tiếp tục mở ra với đại gia đình ông Nguyễn Văn Minh, người mua ngôi nhà của ông Khanh.
Còn tiếp…