Mình không thích thơ, chả có thời gian mà ngẫm đến thơ thế nhưng vừa rồi thấy có bài viết đề cập đến những bài xưa kia mềnh đã đọc nên tiện cũng ghé mắt xem qua lun. Và thiệt bất ngờ, bất ngờ vì biết được quá nhiều từ nhà thơ, sự thú vị từ những câu chuyện, giai thoại của nhà nhơ... và cả nhân cách, cái thói quen, tư duy suy nghĩ của một số người, trong đó có cây đại thụ là nhà thơ Xuân Diệu. Cảm ơn người đã lập ra topic.Khi Trần Đăng Khoa thật thà khen Xuân Diệu, khen đúng, Xuân Diệu tặng lại người học trò lời cám ơn và ban khen "có con mắt xanh". Trên đà chân thật, Trần Đăng Khoa bộc bạch: “Cháu rất thích tập thơ này. Nhưng không hiểu sao vẫn cứ tiêng tiếc. Cháu thấy có nhiều bài dở chú ạ”
Xuân Diệu đã từng dạy Trần Đăng Khoa: "Cái gì hay thì khen. Không hay thì im lặng, lờ đi. Im lặng cũng là một lời chê đấy". Có lẽ Trần Đăng Khoa không muốn áp dụng cái qui tắc này với người thầy gần gũi của mình. Chỉ cần nói có nhiều bài trung bình, nhiều bài không hay thì đã gây sốc cho người viết. Đằng này, Trần Đăng Khoa lại thẳng tuồn tuột nhận xét "có nhiều bài dở". Có điều là Xuân Diệu không tranh cãi với Khoa. Ông lại đánh lảng bằng cách ví von với việc chạy đồ đạc khi nhà cháy. Cứ vứt ra rồi sau nhặt nhạnh, chọn lọc lại. Ngay lúc đó, Khoa mụ mị, Khoa im tịt, Khoa tự thấy mình ngu. Nhưng rồi Khoa ra khỏi mê cung Xuân Diệu và sực tỉnh:"In thơ tập và cháy nhà là hai việc rất khác nhau".
Ta thấy rằng Trần Đăng Khoa không bao giờ tin ngay những điều thầy dạy. Bao giờ Khoa cũng trăn trở, cũng suy nghĩ xem liệu ông thầy có đúng thật không? Liệu bản thân Khoa có quá dở không khi tiếp thu những chỉ dạy của thầy? Chính cái thói quen làm việc như thế này với Xuân Diệu đã tạo cho Trần Đăng Khoa tự tin, dám đối thoại hàng loạt vấn đề văn chương trong cuốn sách nổi tiếng "Chân dung và đối thoại " sau này.