Bài thơ
SƯƠNG MUỐI
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Sương muối
Bất ngờ trắng ngõ, móc sa
Lá tre bỗng đỏ như hoa rong giềng
Làng xa cuồn cuộn gió lên
Rập rờn dải lửa cháy bên chân trời...
1973
Bài thơ
SƯƠNG MUỐI
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Sương muối
Bất ngờ trắng ngõ, móc sa
Lá tre bỗng đỏ như hoa rong giềng
Làng xa cuồn cuộn gió lên
Rập rờn dải lửa cháy bên chân trời...
1973
Đèn mờ như ánh sao rơi,
Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
Rót thêm chén nữa đi em,
Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.
Bài thơ
GỬI THEO CHÚ BỘ ĐỘI
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Gửi theo các chú bộ đội
Cháu nghe chú đánh những đâu
Những tàu chiến cháy, những tàu bay rơi
Đến đây chỉ thấy chú cười
Chú đi gánh nước, chú ngồi đánh bi
Rồi từ nhà cháu chú đi
Lúa chiêm vào mẩy, chim ri bay về
Nghiêng nghiêng buồng chuối bên hè
Rặng tre, bãi mía bốn bề vẫy theo...
Chú qua bao suối bao đèo
Đến nay chắc đã thêm nhiều chiến công
Ngoài này cháu đứng cháu trông
Những đêm súng nổ, lửa hồng chân mây
Cháu về lớp cũ tường xây
Thông hào luồn dưới bóng cây xanh rờn
Chú đi phá nốt bốt đồn
Cuối trời còn giặc, chú còn ra đi
Vẫn mong ngày chú trở về
Lại ngồi với cháu bên hè đánh bi...
1968
Đèn mờ như ánh sao rơi,
Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
Rót thêm chén nữa đi em,
Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.
Bài thơ
MÙA XUÂN - MÙA HÈ
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Mùa xuân - mùa hè
Mùa xuân hoa nở đẹp tươi
Bướm con bướm mẹ ra chơi hoa hồng
Bướm mẹ hút mật đầu bông
Bướm con đùa với nụ hồng đỏ hoe
*
* *
Vui sao khi chớm vào hè
Xôn xao tiếng sẻ tiếng ve báo mùa
Rộn ràng là một cơn mưa
Trên đồng bông lúa cũng vừa uốn câu
1966
Đèn mờ như ánh sao rơi,
Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
Rót thêm chén nữa đi em,
Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.
Bài thơ
MẶT BÃO
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Bài thơMặt bão
Bão đến ầm ầm
Như đoàn tàu hỏa
Bão đi thong thả
Như con bò gầy
Xanh đẹp là cây
Bão vặt trụi hết
Mặt bão thế nào
Suy ra cũng biết...
1969
NGÔI ĐỀN BÃI CHÁY
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Ngôi đền Bãi Cháy
Ngôi đền có tự bao đời
Rêu xanh bậc đá, lá rơi úa vàng
Cột đền, đạn Mỹ xiên ngang
Bàn thờ đã lạnh khói nhang lâu rồi
Hố bom sâu hoắm chân đồi
Ngẩng lên nham nhở mảnh trời biếc trong
Vách đền ai tạc tượng ông
Lửa quăn giáp sắt, kiếm cong tuốt trần
Mặt hiền như bác nông dân
Nụ cười tươi sáng, mến thân, đậm đà
Từ đền em bước chân ra
Hạ Long muôn sóng chói lòa gươm vung
Từng đoàn các chú qua sông
Pháo vươn. Lá ngụy trang rung tiếng cười
Phà sang, đền đã khuất rồi
Nghĩ về các chú bồi hồi không yên
Và em bỗng hiểu ngôi đền
Hiểu ai tạc tượng người hiền cầm gươm...
1971
Đèn mờ như ánh sao rơi,
Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
Rót thêm chén nữa đi em,
Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.
Tháng baTác giả: Trần Đăng Khoa
Sau làn mưa bụi tháng ba
Lá tre bỗng đỏ như là lửa thiêu
Nền trời rừng rực ráng treo
Tưởng như ngựa sắt sớm chiều vẫn bay
1972
Đèn mờ như ánh sao rơi,
Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
Rót thêm chén nữa đi em,
Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.
Bài thơ:
Thả diềuTác giả: Trần Đăng Khoa
Cánh diều no gió
Sáo nó thổi vang
Sao trời trôi qua
Diều thành trăng vàng
Cánh diều no gió
Tiếng nó trong ngần
Diều hay chiếc thuyền
Trôi trên sông Ngân
Cánh diều no gió
Tiếng nó chơi vơi
Diều là hạt cau
Phơi trên nong trời
Trời như cánh đồng
Xong mùa gặt hái
Diều em - lưỡi liềm
Ai quên bỏ lại
Cánh diều no gió
Nhạc trời réo vang
Tiếng diều xanh lúa
Uốn cong tre làng
Ơi chú hành quân
Cô lái máy cày
Có nghe phơi phới
Tiếng diều lượn bay?
Tiếng diều vàng nắng
Trời xanh cao hơn
Dây diều em cắm
Bên bờ hố bom...
1968
Đèn mờ như ánh sao rơi,
Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
Rót thêm chén nữa đi em,
Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.
Bài thơ:
Vườn cải
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Gió lên vườn cải tốt tươi
Lá xanh như mảnh mây trời lao xao
Em đi múc nước dưới ao
Chiều chiều em tưới, em rào, em trông
Sớm nay bướm đến lượn vòng
Thì ra cải đã lên ngồng vàng tươi
Bé Giang trông thấy nhoẻn cười
Nhăn nhăn cái mũi hở mười cái răng...
2-1966
Đèn mờ như ánh sao rơi,
Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
Rót thêm chén nữa đi em,
Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.
Bài thơ
Tiếng võng kêuTác giả: Trần Đăng Khoa
Kẽo cà kẽo kẹt
Kẽo cà kẽo kẹt
Tay em đưa đều
Ba gian nhà nhỏ
Đầy tiếng võng kêu
Kẽo cà kẽo kẹt
Mênh mang trưa hè
Chim co chân ngủ
Lim dim cành tre
Kẽo cà kẽo kẹt
Cây na thiu thiu
Mắt na hé mở
Nhìn trời trong veo
Kẽo cà kẽo kẹt
Võng em chao đều
Chim ngoài cửa sổ
Mổ tiếng võng kêu
Kẽo cà kẽo kẹt
Xưa mẹ ru em
Cũng tiếng võng này
Cánh cò trắng muốt
Bay - bay – bay – bay...
Kẽo cà kẽo kẹt
Bé Giang ngủ rồi
Tóc bay phơ phất
Vương vương nụ cười...
Trong giấc em mơ
Có gặp con cò
Lặn lội bờ sông
Có gặp cánh bướm
Mênh mông, mênh mông
Có gặp bóng mẹ
Lom khom trên đồng
Gặp chú pháo thủ
Canh trời nắng trong
Em ơi cứ ngủ
Tay anh đưa đều
Ba gian nhà nhỏ
Đầy tiếng võng kêu
Kẽo cà kẽo kẹt
Kẽo cà kẽo kẹt
Kẽo cà...
...kẽo kẹt
1967
Shaojiazhuangzhu — 韶家庄主 — 韶玉山
Phát hiện thú vị về bài thơ "Mẹ Ốm" của Trần Đăng Khoa**
Trên đây là câu chuyện em đọc được trong cuốn sách “Lý giải hiện tượng dị thường - tập 2: Hiện Tượng Tâm Linh”, tác giả là nhà Vật lý Y sinh Đỗ Kiên Cường (NXB Trẻ. 2001). Nhận thấy đây là câu chuyện có tình tiết ly kỳ hấp dẫn và rất thú vị vì xưa nay em không thấy sách vở hay tài liệu nào đề cập đến nguyên do của “Mẹ Ốm” và sự ra đời của bài thơ, vậy em xin trích nguyên si để mọi người cùng biết.*LỜI KỂ CỦA NHÀ THƠ:
Dạo chiến tranh chống Mỹ, một buổi trăng suông, hai mẹ con nhà thơ tỉnh giấc sớm, không có đồng hồ, tưởng trời đã sáng, Trần Đăng Khoa cắp sách đến trường còn mẹ thì đi chợ. Tới trường lúc trăng lặn, nhà thơ mới biết mình nhầm và phải chờ trời sáng. Còn mẹ nhà thơ thì gặp chuyện hết sức kỳ lạ.
Trên đường tới chợ, mẹ nhà thơ gặp một cô gái. Hai người vừa đi vừa trò chuyện cho quên quãng đường dài. Rồi cô gái mời bà mẹ ghé nhà cô chơi vì trời còn sớm quá. Vào tới nhà, cô gái thu xếp chỗ nằm và mẹ nhà thơ ngủ thiếp đi.
Câu chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu buổi sớm hôm đó một ông lão đánh dậm không nhìn thấy một người đàn bà đang nằm trên một ngôi mộ đất còn đang mới, đôi quang gánh để bên. Sợ hãi tưởng có người bị chết, ông lão kêu ầm lên khiến mẹ nhà thơ tỉnh dậy. Khi biết vừa gặp “ma”, về tới nhà, bà lăn ra ốm. Trận ốm kéo dài hai tháng khiến bà rụng hết cả tóc. Bài thơ Mẹ ốm ra đời trong hoàn cảnh đó.
MẸ ỐM
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Cánh màn khép lỏng cả ngày
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan.
Khắp người đau buốt, nóng ran
Mẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thăm
Người cho trứng, người cho cam
Và anh y sĩ đã mang thuốc vào.
Sáng nay trời đổ mưa rào
Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương
Cả đời đi gió đi sương
Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi.
Mẹ vui con có quản gì
Ngâm thơ kể chuyện, rồi thì múa ca
Rồi con diễn kịch giữa nhà
Một mình con sắm cả ba vai chèo.
Vì con, mẹ khổ đủ điều
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
Con mong mẹ khoẻ dần dần
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say.
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước,tháng ngày của con...
-----------------------------------
** Đây là bài viết của bạn nha_que tại topic Những bài thơ hay nhất về Mẹ, fangzi xin đăng vào đây cho mọi người cùng biết.
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
"Ai bảo chăn trâu là khổ'' ?
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao...
Gởi Theo Các Chú Bộ Đội
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Cháu nghe chú đánh những đâu
Những tàu chiến cháy, những tàu bay rơi
Đến đây chỉ thấy chú cười
Chú đi gánh nước, chú ngồi đánh bi
Rồi từ nhà cháu chú đi
Lúa chiêm vào mẩy, chim ri bay về
Nghiêng nghiêng buồng chuối bên hè
Rặng tre, bãi mía bốn bề vẫy theo...
Chú qua bao suối bao đèo
Đến nay chắc đã thêm nhiều chiến công
Ngoài này cháu đứng cháu trông
Những đêm súng nổ, lửa hồng chân mây
Cháu về lớp cũ tường xây
Thông hào luồn dưới bóng cây xanh rờn
Chú đi phá nốt bốt đồn
Cuối trời còn giặc, chú còn ra đi
Vẫn mong ngày chú trở về
Lại ngồi với cháu bên hè đánh bi...
1968
Shaojiazhuangzhu — 韶家庄主 — 韶玉山