Trang 6/7 ĐầuĐầu ... 4567 CuốiCuối
Hiện kết quả từ 51 tới 60 của 67

Chủ đề: Những Bài Thơ Hay Nhất Về Tuổi... Học Trò

  1. #51
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jun 2012
    Bài gửi
    260
    Thanks
    32
    Thanked 36 Times in 35 Posts
    Bình thơ:
    Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến


    Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm, sinh năm 1952 tại Hà Nội, hiện công tác tại Hãng phim truyện VN. Sau tập Những câu thơ viết đợi mặt trời (1983), thì tập Xúc xắc mùa thu (1992) được Giải thưởng về thơ của Hội Nhà văn VN.

    Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến là một trong những bài thơ hay ông viết từ thời trẻ, nay một người trẻ là Nguyễn Thu Thủy "tiếp cận" bằng lời bình cũng trẻ (Nhà thơ Lê Minh Quốc).

    Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến

    Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
    Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
    Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
    Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi

    Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
    Như cánh chim trong mắt của chân trời
    Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
    Hót lên! Dù đau xót một lần thôi

    Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
    Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
    Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
    Em hay là cơn bão tự ngàn xa

    Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
    Gió em vào - nếu chán - gió lại ra

    Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
    Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...

    Bình thơ

    Có những hẹn hò làm tình yêu thêm thi vị. Có những hẹn hò để rồi xa nhau. Có những hẹn hò để rồi có bài thơ như Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến của Hoàng Nhuận Cầm. Tôi vẫn luôn thích những sự lỡ làng trong thơ anh. Một hạnh phúc tưởng như đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại ….

    Đây là một trong những bài thơ viết hay về sự hẹn hò trong tình yêu. Vốn dĩ, hẹn hò là một phần của tình yêu, thật hiếm có những tình yêu mà không hò hẹn. Nhưng cách cảm nhận của Hoàng Nhuận Cầm lại thật đặc biệt. Đặc biệt trong nỗi đợi chờ không phải là vô vọng, vì cuối cùng thì "em cũng tới", nhưng khi em tới thì không phải anh không còn đợi nữa, mà chính mùa thu đã không còn kiên nhẫn với cuộc tình…Bởi lẽ:

    Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
    Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi.


    Hoàng Nhuận Cầm vốn giỏi dùng những hình ảnh thật cụ thể để diễn đạt những cảm giác vô cùng mơ hồ, tinh tế. Thấy bông hoa sót lại cuối cùng để biết một mùa thu đã qua, và người đọc cũng cảm nhận được nỗi đợi chờ đã mòn mỏi thế nào! Cuối cùng em cũng đến, nhưng đến chỉ để thấy có những điều quý giá đã trôi qua...

    Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
    Hót lên! dù đau xót một lần thôi

    Tiếng thơ như chưa bao giờ thành thật đến thế, thành thật để kiếm tìm một tiếng nói chân thành từ trái tim không toan tính, để con người đối diện với nhau không qua một tấm mặt nạ nào! Có lẽ cũng bởi sự thành thật một cách hồn hậu đó, mà thơ Hoàng Nhuận Cầm tìm đến được với bao tấm lòng, bao tình cảm tri âm!

    Khổ thơ thứ ba của bài thơ, tôi thích nhất, vì nó chất chứa trong đó rất nhiều suy tưởng. Một sự suy tưởng giản dị, nhưng nó không phải không chứa trong đó một quan niệm rõ ràng về tình yêu!

    Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
    Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
    Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
    Em hay là cơn bão tự ngàn xa

    Không hiểu vì đâu nhiều bạn trẻ thường hay chép lệch thành "Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói/ Rằng bồ câu không chết lẻ bao giờ". Nếu như thế, câu thơ vẫn hay nhưng lại hay theo một cách khác. Tôi thích cách suy tưởng của anh, bồ câu không chết trẻ cũng như những mong ước về tình yêu là vĩnh viễn. Tình yêu một mặt nào đó cũng là hiện thân của cái Đẹp mà con người hằng khát khao vươn tới và chiếm lĩnh một cách trọn vẹn. Vì thế mà bồ câu không chết trẻ, cũng như những tình yêu không có quyền chết trẻ, những khát khao không có quyền lụi tàn. Em hay là cơn bão tự ngàn xa. Tứ thơ không mới, nhưng lại lạ trong nỗi sợ hãi của con người, sợ hãi mà vẫn đón nhận, vẫn đợi chờ, vẫn phấp phỏng trong âu lo và hạnh phúc.


    Khổ thơ cuối cùng là một sự so sánh có phần chua chát, nhưng chua chát một cách ngộ nghĩnh, một các bâng khuâng và tiếc nuối, cái chua chát của một người còn trẻ:

    Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
    Gió em vào - nếu chán gió - lại ra

    Tưởng như tình yêu chỉ là một trò đùa, dễ dàng và chóng vánh với người con gái. Nhưng nếu để ý thì ta lại nhận ra một sự bao dung. Trái tim ấy là một tấm lòng, một tình yêu luôn chờ đợi, dẫu bé nhỏ nhưng vẫn là tổ ấm đủ để chở che cho những cơn gió vô tình một lần lạc bước. Để rồi cuối cùng, có một lần em đến, một lần em nói, một lần em đứng đó…. Chỉ có điều "mùa thu hoa cúc cướp anh rồi"… Đã bao lần đọc câu thơ này, tôi vẫn cảm thấy nỗi chông chênh của một con người, vừa quyết định sẽ lên tàu thì con tàu vụt chạy đi mất. Tàu thiếu đi một hành khách và người đi thành kẻ lỡ đường….

    Câu thơ cuối cùng của bài thơ lưu lại trong ấn tượng người đọc bởi từ "cướp" rất đậm "chất" Hoàng Nhuận Cầm. Nó giúp ta không quên những ngày anh còn là người lính làm thơ. Chất lính tráng ấy vẫn đôi lần trở về trong thơ anh như một gợi nhớ, một dấu ấn, một nét riêng đặc biệt.

    Thoáng đọc Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, người ta có thể nghĩ, ừ, bài thơ này "kết thúc có hậu" vì cuối cùng em cũng đến kia mà. Nhưng dư âm bài thơ, cách kết thúc của bài thơ lại cho ta một cảm nhận khác. Ấy là dư âm của sự lỡ làng... Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường?

    NGUYỄN THU THỦY

  2. #52
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    486
    Thanks
    30
    Thanked 48 Times in 42 Posts
    PHƯỢNG BUỒN THUỞ ẤY


    Tôi viết bài thơ thuở học trò
    Thuở hồn chớm mộng, mắt vương mơ
    Thuở đổi quên hơ từng tuổi lớn
    Thuở biết tình yêu buồn vu vơ
    Thuở ấy thời gian đẹp tháng ngày
    Và tâm hồn nữa cũng đổi thay
    Mang hồn sách vở đi vào lớp
    Gửi mộng và thơ ở lại ngoài.


    Em- Chim sẽ nhỏ giữa sân trường
    Đời em còn rộn những hồi chuông
    Hồn em còn đẹp như màu áo
    Đâu biết tình tôi đã nhớ thương
    Tôi vẫn thầm riêng một góc chờ
    Đường em đi hoa lá thành thơ
    Tôi ngơ ngẩn đợi em về muộn
    Áo trắng nguyên màu em có mơ?


    Rồi bỗng dưng trăm cánh phượng hồng
    Nở vào mùa hạ nở bâng khuân
    Anh ép tặng em màu hồng ấy
    Để những mùa sao mỏi mắt trông
    Thuở ấy mùa thu thay mùa xuân
    Thuở ấy qua đi chỉ một lần
    Bây giờ mùa hạ bao nhiêu phượng
    Nở hết vào tôi một nỗi buồn....

    Huỳnh Nguyễn
    Đèn mờ như ánh sao rơi,
    Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
    Rót thêm chén nữa đi em,
    Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.

  3. #53
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2013
    Bài gửi
    308
    Thanks
    19
    Thanked 36 Times in 33 Posts
    TA VỀ THĂM LẠI TRƯỜNG XƯA

    Tác giả: Vũ Nga

    Tiếng trống trường còn vang vọng đâu đây
    Cánh phượng nhỏ làm dày lên nỗi nhớ
    Bao trái tim non cùng hoà nên nhịp thở
    Gọi yêu thương trải khắp mái trường xưa

    Ta vẫn về để thấy nắng ban trưa
    Ngôi trường cũ với ngàn bông hoa nắng
    Để thấy mình trên từng trang giấy trắng
    Vời vợi xa nhưng thương nhớ vẫn đong đầy

    Ta vẫn về để thương nhớ đầy tay
    Kỷ niệm cũ cứ ùa về bối rối
    Để trái tim nhắc nhở thời nông nổi
    Nhớ tiếng cười rung động tuổi thanh xuân


    Ta vẫn về hong lại những ngày xanh
    Cho ký ức trượt qua vùng mơ mộng
    Cho vết hằn tháng năm không còn rộng
    Để thấy mình yêu lắm khoảng trời xanh
    Và ta đã về cho thương nhớ vây quanh.

    Nhan_voky sưu tầm

  4. #54
    Administrator
    Tham gia ngày
    Jun 2011
    Bài gửi
    227
    Thanks
    15
    Thanked 19 Times in 18 Posts
    ĐỪNG ĐỔ THỪA CHO BỐ ...



    Ra khỏi phòng thi, bố lẽo đẽo cầm chiếc mũ cối chạy theo cô bé, "Con làm được bài không?", "Có ôn đúng tý nào không?", "Liệu được mấy điểm"... Cô bé không nói gì, chỉ quay ngoắt lại nhìn bố, mặt nặng mày nhẹ...

    Bố im lặng...

    Nhìn cảnh hàng người dạt bên đường, tưởng chừng như cái nắng tháng Bảy đã sấy khô cả ngần ấy sinh thể. Lại nhớ mùa thi năm ấy, nắng cũng oi ả nhưng không gay gắt như bây giờ, bố thấp thỏm ngoài cổng trường, cố kiễng sau đoàn người tìm con. Lúc thi xong, con cũng mệt chẳng muốn trả lời, nhưng vẫn tự khích lệ mình, và cả bố: "Con làm cũng được. Chắc sẽ không trượt đâu bố!".



    Thế là bố quên hết cả lưng áo ướt sũng mồ hôi, quên hết cái nắng làm da bố đen sạm cả đi, cả nỗi lo ứa trong khóe mắt. Trên đường về, bố không nói, nhưng con lạ thừa gì, bố lo lắng hơn cả con.

    Ngồi trong phòng thi áp lực một, thì thời gian trông chờ bên ngoài của bố còn đằng đẵng gấp mười. Ai bảo chỉ có các con vất vả ôn luyện, nhiều đêm, bố cũng thức cùng ánh đèn phòng học của con, cũng nằm đọc lại bảng tích phân, bảng logarit rồi những công thức loằng ngoằng dằng dặc. Chỉ có điều, mắt bố đã mờ, trí nhớ cũng chẳng còn đủ tốt để định hình về bao nhiêu thứ ấy.



    Bố toàn tâm toàn ý lo cho con. Thế cũng đủ gian nan đoạn trường rồi. Vì thế. Tuyệt nhiên đừng bao giờ nổi cáu với bố. Chúng ta đều chưa làm được gì cho vĩ nhân ấy.

    Nếu chúng ta có kém cỏi, đó là lỗi của chúng ta. Đừng đổ thừa cho bố đã không dành nhiều tiền của, thời gian cho mình, cũng đừng nói vì khi xưa ba cũng không tài giỏi. Bố khắc khổ mà chúng ta vẫn lớn lên. Thật ra, bố có phép màu.

    Nếu chúng ta có tài giỏi, đó là may mắn của chúng ta. Đừng tự cao Con hơn cha nhà mình có phúc. Bởi, sinh ra và nuôi lớn một người tài giỏi. Bố còn vĩ đại hơn gấp vạn lần. Đừng quên nhé...



    Khi chúng ta thành công, hàng trăm người tung hô cho niềm vui ấy. Đừng quên bố cũng đang khóc vi tự hào.

    Khi chúng ta thất bại, trắng tay hay cơ cực, tất cả đã rời bỏ ta. Đừng quên nhé, bố vẫn ở phía sau, quay mặt khóc vì thương con.
    ...

    - Nguyễn Ngọc Ngạn -


  5. #55
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    486
    Thanks
    30
    Thanked 48 Times in 42 Posts
    NHỚ MÃI HÈ ƠI



    Tác giả: Khuất Việt Hưng

    Thẫn thờ giữa buổi trưa hè

    Chạnh lòng thương những tiếng ve học trò

    Phượng hồng nhớ đến ngẩn ngơ

    Tuổi thơ trong sáng bây giờ lùi xa.

    Nhớ sao ngày ấy đã qua

    Trèo lên cây bẻ nhành hoa trong trường

    Tặng người bạn gái yêu thương

    Đến giờ còn đọng vấn vương trong lòng.

    Rời tuổi thơ với phượng hồng

    Gói vào nỗi nhớ mênh mông đường dài

    Mang theo khát vọng tương lai

    Giảng đường đại học miệt mài luyện chăm.

    Thương ôi năm tháng khó khăn

    Sinh viên toàn nói chuyện ăn suốt ngày.


    Trưa hè ngồi dưới hàng cây

    Ngắm thềm nắng rải đong đầy vần thơ.

    Mang lòng yêu đến ngẩn ngơ

    Mà không dám nói phải nhờ cành hoa

    Rợp bằng lăng tím chiều tà

    Là tình yêu của riêng ta gửi nàng.

    Ước gì quay ngược thời gian

    Để mình lại được mơ màng trộm yêu

    Thả hồn như những cánh diều

    Chao nghiêng giữa lộng gió chiều mênh mang./.

    Đèn mờ như ánh sao rơi,
    Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
    Rót thêm chén nữa đi em,
    Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.

  6. #56
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    486
    Thanks
    30
    Thanked 48 Times in 42 Posts
    HÈ ĐẾN


    Tác giả: Bất Tri

    Bây giờ ai đã quên chưa ?
    Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang
    Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng
    Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi.

    Ngày xưa chỉ có vậy thôi
    Có ai biết được để rồi cách xa
    Mùa Hè từng mùa Hè qua
    Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên.


    Nỗi buồn không thể đặt tên
    Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng
    Ai còn nhớ kỷ niệm không?
    Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao./.
    Đèn mờ như ánh sao rơi,
    Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
    Rót thêm chén nữa đi em,
    Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.

  7. #57
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    VÍ HÈ KHÔNG CÓ MÙA THI ...

    Viết tặng riêng cho Thiều Gia Thi Văn Tuyển Tập Lục


    Đã xa vắng tiếng kêu chim tu hú
    Ve thôi reo đi tìm chỗ tu thân
    Phượng buồn ủ rũ trước sân
    Chẳng thèm khoe sắc níu chân học trò.


    Tổ bảo vệ chẳng còn lo quậy phá
    Sáng ra buồn trước cổng đá cầu mây
    Rêu xanh sân vắng dấu giày
    Trống trường bụi bám hàng cây đứng nhòm.


    Sáng nay thấy vòm trời sao vàng rực
    Nghĩ mùa thi đích thực đã qua mau
    Giật mình nhìn trước ngó sau
    Mỗi người mỗi sắc ai đâu áo dài.

    Cổng trường vắng tà áo ai tha thướt
    Mái ngói cong nay ướt thẫm thâm nâu
    Bàn bè vừa đó nay đâu
    Tóc thầy bạc phếch thâm sâu mắt buồn.


    Sáng vơ vẩn lệ trực tuôn khóe mắt
    Nhìn ngôi trường đành quay mặt bước đi
    Ví Hè không có mùa thi
    Cô thầy bè bạn chắc gì xa nhau.

    Tp. HCM, ngày 13.8.2015
    Quechoa_Thanhhoa
    ---------------------------

    Phụ Lục

    CẢM NGHĨ ĐỌC BÀI "VÍ HÈ KHÔNG CÓ MÙA THI"

    Mấy bữa nay có người ngơ ngẩn
    Bồi hồi cùng sách vở với mùa thi -
    Hạ xanh nay đã qua đi
    Mùa thu vàng đã nhắc khi tựu trường

    Hay thu về mà vấn vương tiếc nhớ
    Bóng hình nào trong cái thuở xa xôi?
    Bao phen chẳng dám ngỏ lời
    Thuyền đưa người ấy, lặng người trông theo

    Hay học trò ngày ấy đã thầm yêu
    Cất thật kỹ cái điều không thể nói
    Người ấy sao cao xa vời vợi
    Dù luôn trước mắt mình, trên bục giảng đấy thôi

    Hay thiết tha một thuở đã qua rồi
    Vụng dại đắm say cùng tan vào trời đất,
    Bao mùa hạ đã qua, vẫn ngọt ngào như mật
    Quyện thật sâu vào da diết tiếng ve?

    Mùa hạ nào không gắn với mùa thi,
    Khóa học nào suốt đời không kết thúc?
    Có người hôm nay ngẩn ngơ cầm cây bút
    Trách mùa hè, sao lại có mùa thi!

    13-8-2015
    Cô giáo làng

  8. #58
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2012
    Bài gửi
    200
    Thanks
    91
    Thanked 23 Times in 19 Posts
    Hay ! Hay lắm

  9. #59
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2013
    Bài gửi
    308
    Thanks
    19
    Thanked 36 Times in 33 Posts
    Hay cực đấy

  10. #60
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    TẠM BIỆT NHÉ !


    Shaolaojia_Vài ngày nữa con ba đi rồi. Ba Sơn viết tặng con bài thơ để mỗi lúc nhớ nhà, nhớ bạn… con hãy đọc lại nó nhé ! Chúc con ba gắng học giỏi, đừng phụ lòng cha mẹ, sự mong mỏi của người yêu !.

    <><><><>


    TẠM BIỆT NHÉ !


    Tạm biệt nhé Sài Gòn ba trăm tuổi
    Tạm biệt ngôi trường nuôi khôn lớn giấc mơ tôi
    Phượng hồng nhé tôi đi rồi đừng luyến khóc
    Hãy xanh tươi đón bạn học khóa sau.

    Hàng liễu hỡi chớ tuôn châu nhỏ lệ
    Hẵng reo ca chớ để cô thầy buồn.
    Và em nữa lệ đừng tuôn nơi khóe mắt
    Vui lên em ! Tay nắm chặt bàn tay.


    Một năm trước cũng nơi này em còn nhớ
    Cây điệp bên đường vừa nở đúng hai bông
    Em nói đấy là hoa chồng hoa vợ
    Mong tình mình mãi nở giống như hoa…

    Tạm biệt nhé những cung đường vương sắc trắng
    Ngõ vắng xôn xao vàng rực nắng Thu về
    Tạm biệt nhé những trưa hè oi ả
    Cô hàng chè đon đả tiếng mời lơi.

    Tạm biệt nhé đôi bờ môi dịu ngọt
    Nụ hôn đầu ta đã chót trao nhau
    Em nhớ nhé nén nỗi sầu trong mắt
    Năm năm trời cách mặt chẳng… bao lâu.


    Tạm biệt nhé hẹn hè sau tái ngộ
    Đón anh về khi phượng trổ đầy bông
    Cả trời Nam dzặt sắc đỏ hồng
    Mừng người cũ - cả tấm lòng trinh vẹn.

    Tp.HCM, ngày 09.9.2015
    Shaolaojia - Viết tặng con trai Thiều Minh Nhật
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •