Trang 3/4 ĐầuĐầu 1234 CuốiCuối
Hiện kết quả từ 21 tới 30 của 32

Chủ đề: Tuyển tập những bài thơ, bài hát hay chấn động...

  1. #21
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    170
    Thanks
    23
    Thanked 21 Times in 16 Posts
    Tên đầy đủ của bài thơ trên là bài "Thằng Tây Chớ Cậy". Xưa, cách nay vài chục năm bài thơ này được in trong sách tập đọc lớp 3.

    Liên quan đến chủ đề "Thằng Tây", có một bài thơ thiếu nhi cũng rất hay xin được chép ra đây để mọi người cùng thưởng thức nhé.

    ĐÈN KÉO QUÂN



    Đêm nay rằm tháng Tám
    Mẹ thắp đèn kéo quân
    Khi đèn vừa cháy sáng
    Bao bóng người chạy quanh



    A! Các chú bộ đội
    Đuổi theo một lũ Tây
    Bọn Tây chạy hớt hải
    Các chú đuổi như bay.



    Cố lên các chú ơi !
    Sắp bắt được Tây rồi
    Cho cháu chạy theo với
    Cháu cũng là bộ đội.

  2. #22
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Bài thơ
    Chú giải phóng quân
    Tác giả: Cẩm Thơ




    Chú là chú em,
    Chú đi tiền tuyến nửa đêm chú về
    Ba lô con cóc to bè
    Mũ tai bèo bẻ, vành xòe trên vai
    Chú về kể chuyện vui sao
    Mỹ thua Mỹ khóc như là trẻ con
    Chắp tay lạy Má xin cơm
    Em mà có đói chẳng thèm thế đâu
    ...



    Chỉ xin chiếc mũ tai bèo
    Làm cô (anh) giải phóng vượt đèo Trường Sơn.
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  3. #23
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Vợ là...


    Vợ là mẹ các con ta

    Thường kêu bà xã, hiệu là phu nhân

    Vợ là tổng hợp: bạn thân,

    Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền...

    Vợ là ngân khố, kho tiền

    Gởi vô nhanh gọn, hơi phiền rút ra

    Vợ là biển cả bao la

    Đôi khi nổi sóng khiến ta đắm phà

    Vợ là âm nhạc, thi ca

    Vừa là cô giáo, vừa là luật sư

    Cả gan đấu khẩu vợ ư?

    Cá ươn không muối, chồng hư cãi "bà" (vợ)

    Chồng ơi! đừng có dại khờ

    Không vợ, đố biết cậy nhờ tay ai

    Vợ là phước, lộc, thọ, tài...

    Thuộc trăm định nghĩa, trả bài vợ khen.

    Vợ là quả ớt chín cây

    Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng.

    Vợ là một đóa hoa hồng

    Vợ là "sư tử Hà Đông" trong nhà.


    Vợ là "sư tử Hà Đông" trong nhà.

    Vợ là nắng gắt mưa sa

    Vợ là giông tố phong ba bão bùng.

    Nhiều người nhờ Vợ lên Ông

    Nhiều người vì Vợ mất không cơ đồ

    Vợ là cả những vần thơ

    Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy

    Vợ là một chất men say

    Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng

    Vợ là một áng mây hồng

    Vợ là hoa hậu để chồng mê say.

    Vợ là khối óc bàn tay

    Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta

    Vợ là nụ, Vợ là hoa

    Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân.

    Vợ là tín dụng nhân dân

    Vợ là kế toán giải ngân trong nhà

    Vợ là biển rộng bao la

    Vợ là hương lúa đậm đà tình quê

    Vợ là gió mát trưa hè

    Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông.

    Vợ là chỗ dựa cho chồng

    Nhiều ông dám bảo vợ không là gì!?

    Khoan khoan hãy nghĩ lại đi!

    Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu.


    Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu.

    Việc nhà vợ có công đầu

    Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà.

    Vợ là máy giặt trong nhà

    Vợ là Cát-sét, Vợ là Tivi.

    Nhiều đêm Vợ hát, Chồng nghe

    Lời ru xưa lại vọng về trong ta.

    Vợ là làn điệu dân ca.

    Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên

    Vợ là cái máy đếm tiền

    Vợ là "Nội lực" làm nên cơ đồ

    Vợ là thủ quỹ, thủ kho

    Vợ là hạnh phúc ấm no trong nhà.

    Vợ là vũ trụ bao la

    Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường.

    Khi nào giận, lúc nào thương.

    Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu.

    Vợ là một khúc sông sâu

    Vợ như là cả một bầu trời xanh

    Vợ là khúc nhạc tâm tình

    Vợ là cây trúc bên đình làm duyên

    Vợ là cô Tấm thảo hiền.

    Vợ là cô Cám thích tiền ham chơi.

    Vợ là con Phật, cháu Trời,

    Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian

    Vợ là thánh chỉ vua ban

    Có sao dùng vậy, không bàn đúng sai

    Quỷ thần chứng cả hai vai

    Vợ là chân lý không sai bao giờ ?
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  4. #24
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    486
    Thanks
    30
    Thanked 48 Times in 42 Posts
    Đưa Tay Hứng Giọt Mưa Rơi !!!


    Tác giả: Bất Tường

    Đưa tay hứng giọt mưa rơi
    Giọt sầu nhân thế giọt đời riêng tôi
    Chông gai phủ gót chân mềm
    Gian nan tôi bước qua thềm đắng cay


    Tình tôi còn mãi ưu hoài
    Hận thương , thương hận chất đầy trong tim
    Ngày qua tôi mãi đi tìm
    Một tia nắng ấm đã chìm bể sâu

    Thời gian dù có qua mau
    Bước chân tôi vẫn qua cầu đau thương
    Lòng tôi còn mãi vấn vương
    Bóng người xưa ấy trên đường phiêu linh


    Làm sao định nghĩa chữ tình
    Làm sao quên được bóng hình trong tim
    Cho dù tượng đá im lìm
    Cũng còn biết khóc trong đêm mưa buồn.
    Đèn mờ như ánh sao rơi,
    Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
    Rót thêm chén nữa đi em,
    Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.

  5. #25
    Senior Member
    Tham gia ngày
    May 2012
    Bài gửi
    323
    Thanks
    37
    Thanked 36 Times in 29 Posts
    QUÊ HƯƠNG

    Tác giả: Bất Khả Tri


    Quê là bãi mía, nương dâu
    Quê là đàn vịt, con trâu trên đồng
    Quê là cô bác gánh gồng
    Quê là vàng rực lúa đồng bao la

    Quê là giếng nước, cây đa
    Quê là mái bếp la đà khói bay
    Quê là muối mặn, gừng cay
    Quê là cô bác hăng say cấy cầy

    Quê là soan tím rụng đầy
    Quê là bóng mẹ hao gầy phơi rơm
    Quê là ngô nướng tỏa thơm
    Quê là trẻ nhỏ úp nơm, mò đầm

    Quê là tiếng hát bổng trầm
    Quê là yêu vụng nhớ thầm gái trai
    Quê là cái cuốc, lưỡi mai
    Quê là những rặng tre gai rì rào

    Quê là bắp cải, su hào
    Quê là ngõ nhỏ ra vào sớm trưa
    Quê là kẽo kẹt võng đưa
    Quê là dầu dãi nắng mưa mệt nhừ


    Quê là khoai nướng ngọt lừ
    Quê là say thuốc lừ đừ lắm ông
    Quê là mây trắng bềnh bồng
    Quê là bến nước, dòng sông, con đò

    Quê là chấp chới cánh cò
    Quê là gặp gỡ hẹn hò yêu đương
    Quê là rau muống chấm tương
    Quê là bè bạn thân thương sớm chiều

    Quê là bay bổng cánh diều
    Quê là lắng đọng bao điều tâm tư
    Quê là một chốn an cư
    Quê là ăn ở mãi như ruột rà

    Quê là tình nghĩa đậm đà
    Quê là mộc mạc thật thà đến hay
    Quê là rượu đậm men cay
    Quê là thiếu thốn mượn vay dễ dàng


    Quê là chào hỏi rộn ràng
    Quê là gần gũi trong làng, ngoài thôn
    Quê là đau ốm thăm luôn
    Quê là chia sẻ vui, buồn thiết tha

    Quê là mồ mả ông cha
    Quê là nguồn cội cho ta đi về
    Quê là tình cảm tràn trề
    Quê là hình bóng chẳng hề nhạt phai

    Quê là vương vấn lòng ai
    Quê là ao cá hôm mai buông cần
    Quê là vất vả, tảo tần
    Quê là sớm tối quây quần bên nhau


    Quê là bát nước, quả cau
    Quê là bàn chuyện lúa, rau, lợn, gà
    Quê là bản nhạc, lời ca
    Quê là sâu nặng cho ta tìm về!./.

  6. #26
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    HỊCH TIẾN SĨ

    Ta cùng các ngươi
    Sinh ra phải thời bao cấp
    Lớn lên gặp buổi thị trường.

    Trông thấy:

    Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
    Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
    Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
    Pháp dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo…

    Thật khác nào:
    Đem cổ tích biến thành hiện thực
    Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
    Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
    Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
    Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.

    Các ngươi ở cùng ta,
    Học vị đã cao, học hàm không thấp
    Ăn thì chọn cá nước, chim trời
    Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
    Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
    Lương ít thì có lộc nhiều.
    Đi bộ A tít, Cam ry
    Hàng không Elai, Xi pic.

    Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
    Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
    Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
    Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
    Lại còn chính sách khuyến khoa
    Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.

    Thật là so với:

    Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
    Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
    Ta nào có kém gì?

    Thế mà, nay các ngươi:

    Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
    Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
    Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
    Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
    Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
    Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
    Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
    Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm

    Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
    Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
    Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
    Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
    Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
    Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
    Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
    Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.

    Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
    Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.

    Cho nên:

    “Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
    “Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
    Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
    Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
    Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
    Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
    Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
    Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
    Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm, lưỡi bò liếm liếm
    Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ

    Thật là:

    “Dân gần trăm triệu ai người lớn
    Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!

    Nay nước ta:

    Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
    Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
    Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
    Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
    Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!

    Chỉ e:

    Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
    Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
    Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
    Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
    Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
    Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.

    Hỡi ôi,

    Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
    Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.

    Nay ta bảo thật các ngươi:

    Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
    Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
    Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
    Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
    Mà lo học tập chuyên môn
    Mà lo luyện rèn nhân cách
    Xê mi na khách đến như mưa
    Vào thư viện người đông như hội
    Già mẫu mực phanh thây gan ruột, Tôn Thất Tùng chẳng phải là to
    Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu chỉ là chuyện nhỏ

    Được thế thì:

    Kiếm giải thưởng “Phiu” cũng chẳng khó gì
    Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
    Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
    Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
    Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
    Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
    Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
    Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
    Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
    Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
    Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
    Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
    Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?

    Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
    Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
    Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.

    Vì:

    Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
    Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
    Giữ một ngọn cỏ, cành cây, giọt nước trong giang sơn ta cũng làm ta quên ăn mất ngủ
    Mà các ngươi cứ điềm nhiên lo tranh quyền đoạt lợi
    Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
    Nếu vậy rồi đây không biết dân Việt ta đi về đâu nữa, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?

    Trí thức là nguyên khí quốc gia
    Cho nên ta mới thảo Hịch này
    Xa gần nghiên cứu
    Trên dưới đều theo!

    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  7. #27
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Đông !

    Đông về tắt gió heo may
    Em nôn nao đợi hương cay cải ngồng
    Nghe dơi gọi bạn ngủ Đông
    Sáng ra bừng nở một bông cúc vàng.


    Đông về tắt nắng chói chang
    Tắt luôn cả lọn nắng vàng chiều Thu
    Đông về trời đất thâm u
    Phượng hồng e lệ, lời ru não nề.


    Con thuyền cô quạnh đi về ven sông

    Đông về hoang lạnh triền đê
    Con thuyền cô quạnh đi về ven sông
    Đơn côi tiếng vạc trên không
    Tiếng người cô phụ khóc chồng thê lương.


    Tiếng người cô phụ khóc chồng thê lương.

    Đông sang cúc đón đầu đường
    Lưu ly ngóng đợi chờ vương sắc hồng
    Mai buồn tỵ, nạnh, ngóng trông
    Đào mong tắt ngọn Đông Phong khoe màu.


    Em mong băng giá qua mau
    Đón Xuân em hỏi sao lâu mới về ?.


    Sài Gòn chớm gió Đông 14.11.2014
    Nhan_voky


    <><><>><>

    Phụ lục

    1. Vài lời với tác giả bài thơ:

    Tuy tác giả bải thơ nói về Đông, cảm nhận về Đông nhưng hình ảnh mùa Đông dưới con mắt của tác giả thật lung linh, ý thơ lóng lánh và đặc biệt…, rất đúng với thực tại, đúng với quy luật, với những gì đang xảy ra khi mùa Đông bắt đầu kéo về.
    Hàng loạt hình ảnh như Đông đến Thu tàn, không còn lọn nắng vàng mùa Thu. Hình ảnh con dơi đi tìm chốn "ngủ vùi", con vạc đơn độc trong đêm, con thuyền lẻ loi dưới bến, tiếng du con não nùng, tiếng người đàn bà góa khóc chồng; khí trời lạnh lẽo, hoang vắng triền đê; các loại hoa đặc trưng của Đông như cúc vàng, cải ngồng, lưu ly đều lần lượt xuất hiện và xuất hiện một cách thứ tự. Đầu tiên là hoa cúc vàng mừng đón Đông và lại đón ngay đầu Đường, như một em trẻ chờ mẹ chợ về... hình ảnh thật đẹp. Hoa lưu ly, cánh mỏng sắc hồng như một cô gái ẻo lả cũng mong Đông về để mà khoe sắc. Hoa mai thì tị nạnh, trách hờn, trong khi đó hoa đào lại chỉ trông hết các ngọn gió Đông, trông gió Xuân… về để mà khoe sắc thắm ?

    Rất nhiều những thông tin, dấu hiệu báo Đông đã được tác giả vận dụng một cách linh hoạt, điêu luyện nhằm làm nổi bật sắc màu mùa Đông.

    Nick facebook Nguyễn Đức Ngọc Phương

    ---------------------------

    2. Đông về trời đất thâm u
    Phượng hồng e lệ, lời ru não nề.

    Đây quả là một chi tiết rất đặc biệt trong bài thơ, rất thú vị: Trong khi tất cả các loại hoa như cúc, mai, cải, đào và lưu ly... những loài hoa đặc trưng của xứ lạnh đang ngày đêm trông mong, đón đợi Đông về để khoe mẽ... thì cây Phượng hồng lại vô cùng e lệ, thẹn thùng, miễn cưỡng như một cô… gái phương Nam. Phượng là loại cây rực rỡ vào ngày hè nóng bỏng, bởi vậy khi nhìn thấy những lưu ly, đào, cúc mừng đón Đông… cô gái ở đất phương Nam bỗng trở nên ngập ngừng, dè dặt... và cô như chợt co ro trước cái lạnh lẽo mùa Đông.

    Nickface Quêchoa Thanhhóa
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  8. #28
    Administrator
    Tham gia ngày
    Jun 2011
    Bài gửi
    227
    Thanks
    15
    Thanked 19 Times in 18 Posts
    Ca ca!
    Phượng hồng e lệ thì vẫn là hồng hồng nhé! Mùa đông rồi lấy đâu ra hoa Phượng nữa?

    <><><>

    Ý kiến của thầy Shao Lao Jia:

    Loi Tran, hoa phượng thì đúng là không thể nở ở mùa Đông con đừng có cố, con cố thế thì thật chẳng khác gì xui trẻ ăn cứt gà, bảo người già uống sữa Ensure... Cơ mà hình như hôm qua cái này có người giải thích rồi, Caca nhớ không biết là thằng Nguyễn Đức Ngọc Phương hay Quêchoa Thanhhóa nó có phân tích về chi tiết này rồi mà, để tí lục lại xem bài viết đó đăng ở đâu. Còn bây giờ Caca có ý như thế này:

    (1) Đúng là Phượng thì không thể khoe mã vào mùa Đông. Phượng là đại diện cho cái nắng rực rỡ, chói chang của mùa Hè, của phương Nam. Phượng như cô gái Nam, mong manh, mỏng mảnh, thích ăn mặc mát mẻ, tươi mát... bởi vậy, khi Đông về phượng tỏ ra rất e ngại, lúng túng trước sự chào đón quá nồng hậu của cô Cúc, cô Đào, cô Lưu Ly... kể cả bà già già khú đế như mụ Cải Ngồng... cũng hân hoan, tưng tửng mừng đón mùa Đông.

    (2) Phượng như cô gái Nam, rất lạ lẫm với cái khí trời lạnh lẽo của phương Bắc bởi vậy phượng mới thu mình trước cơn gió đầu mùa, run rẫy khi thấy thiên hạ đang ngạo ngễ... cười !.

    (3) Phượng hồng mà Nhan Voky nhắc đến trong bài thơ là loại cây phượng có hoa màu "hồng", sẽ ra bông màu hồng, để phân biệt với cây hoa phượng có hoa màu "tím". Từ "phượng hồng" được dùng trong bài thơ trên phải hiểu không mang tính chứa đựng thông tin thông báo kiểu như hiện nay em đang mang thai, trên cây phượng đang mang bầu, đang có hoa...

    Đấy là ý kiến của Ca Ca Thiều Lan ạ. Dưới đây là cây Phượng Tím, một loại hoa có rất nhiều ở xứ lạnh Đà Lạt.

  9. #29
    Administrator
    Tham gia ngày
    Jun 2011
    Bài gửi
    227
    Thanks
    15
    Thanked 19 Times in 18 Posts
    nhng mong ming,,,

  10. #30
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    ĐÒ LÈN


    Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá
    níu váy bà đi chợ Bình Lâm
    bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
    và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần.

    Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị
    chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng
    mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm
    điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng.


    Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế
    bà mò cua, xúc tép ở đồng Quan
    bà đi gánh chè xanh Ba Trại
    Quán Cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn.

    Tôi trong suốt giữa hai bờ hư - thực
    giữa bà tôi và tiên phật thánh thần
    cái năm đói, củ dong riềng luộc sượng
    cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm.

    Bom Mỹ giội, nhà bà tôi bay mất
    đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
    Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
    bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn!


    Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại
    dòng sông xưa vẫn bên lở, bên bồi
    khi tôi biết thương bà thì đã muộn
    bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi!

    Tác giả Nguyễn Duy
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •