VÕ HIẾU LIÊMTiếp theo...
Một hôm, Thạch Toàn mất cái dây thao buộc ấn. Cả dinh xôn xao đi tìm nhưng chẳng ai tìm thấy. Thạch Toàn lo lắm. Thanh Yến cười, nói:”Đừng có lo. Tát cạn giếng thì sẽ thấy!” Thạch Toàn bèn sai lính tát giếng. Quả nhiên khi giếng cạn, lính tìm thấy chiếc dây thao ở đáy giếng. Thạch Toàn hỏi:“Sao nàng lại biết là dây thao ở dưới giếng?” Thanh Yến chỉ cười, chẳng đáp. Thạch Toàn nghi rằng Thanh Yến biết rõ ai là thủ phạm nên gặng hỏi:“Ai đã ném dây thao của tôi xuống giếng?” Thanh Yến chỉ cười, chẳng đáp.
Thanh Yến tiếp tục ở trong dinh. Thấy Thanh Yến càng ngày càng có những hành động kỳ lạ, Thạch Toàn ngờ Thanh Yến chẳng phải là người. Vì thế, tối nào Thạch Toàn cũng sai gia nhân tới nấp ở ngoài phòng ngủ của Thanh Yến để nghe ngóng. Sáng ra, gia nhân báo cáo rằng chỉ nghe thấy tiếng rũ quần áo chứ không biết là Thanh Yến làm gì ở trong phòng.
Càng ngày Thanh Yến càng thân với Oanh Oanh. Một tối, Thạch Toàn có việc phải tới ty quan giám ngục, tới khuya chưa về. Ở nhà, Thanh Yến rủ Oanh Oanh:“Em hãy đem rượu vào phòng chị để chị em mình đối ẩm!” Oanh Oanh nghe lời. Thấy tửu lượng của Thanh Yến quá cao, Oanh Oanh không dám uống theo. Vì quá chén, Thanh Yến bị say mèm, phải lên giường nằm.
Lát sau, Thanh Yến hóa chồn. Oanh Oanh kinh hãi quá nhưng vì yêu thương Yến Thanh nên Oanh Oanh lấy chăn đắp cho chồn, rồi trở về phòng, nằm chờ chồng.
Quá nửa đêm, Thạch Toàn về. Oanh Oanh bèn thuật cho chồng nghe chuyện Thanh Yến hóa chồn. Nghe xong, Thạch Toàn nảy ý giết chồn. Kinh hãi quá, Oanh Oanh can:“Chồn này chỉ làm lợi cho chàng thôi chứ có làm hại gì chàng đâu mà chàng toan giết?”. Thạch Toàn không nghe, cứ đi kiếm bội đao, chạy thẳng xuống nhà ngang, tới phòng Thanh Yến, mở cửa bước vào, xông tới giường. Đột nhiên chồn tỉnh rượu, hóa thành Thanh Yến!
Chồn tỉnh rượu, hóa thành Thanh Yến!
Thấy Thạch Toàn cầm đao xông tới, Thanh Yến vội ngồi nhỏm dậy, lớn tiếng quát:“Nhà ngươi có tâm địa như sài lang, hành động như rắn rết, ta chẳng thể nào sống chung với nhà ngươi nữa! Trước kia, khi cho nhà ngươi nuốt hoàn thuốc quý để chữa bệnh thì nhà ngươi thề với ta là sẽ làm đày tớ cho ta suốt đời! Thế mà bây giờ nhà ngươi lại thay lòng đổi dạ, toan sát hại ta! Vậy thì tình nghĩa tới đây đã hết, nhà ngươi phải trả lại hoàn thuốc cho ta!” Nói xong, Thanh Yến nhổ nước bọt vào mặt Thạch Toàn.
Bị trúng nước bọt, Thạch Toàn bỗng cảm thấy toàn thân lạnh cóng, tay chân tê dại, bội đao rơi xuống đất. Thạch Toàn lại thấy cổ họng mình bị ngứa ngáy, buồn nôn, rồi oẹ ra một hoàn thuốc giống hệt hoàn thuốc trước kia Thanh Yến đã cho mình.
Thanh Yến cúi xuống nhặt hoàn thuốc, bỏ vào túi rồi bước ra khỏi phòng.
Kinh hãi quá, Thạch Toàn vội chạy theo để giữ lại, nhưng chẳng thấy Thanh Yến đâu. Thạch Toàn đành trở về phòng ngủ.
Đêm ấy, bệnh cũ tái phát, Thạch Toàn ho ra một đống máu tươi.
Nửa năm sau, Thạch Toàn chết.