A Tú
Tiếp theo
Hôm sau, Tử Cố bỏ tiền ra nhờ một bà mối họ Phó ở huyện Cái tới tiệm tạp hóa hỏi A Tú cho mình. Tới nơi, thấy chỉ có một mình Diêu bà ở tiệm, Phó bà lên tiếng hỏi:"Tiên sinh với tiểu thư đâu rồi?" Diêu bà đáp:"Cháu đang ở Quảng Ninh chơi với các cô em họ, còn ông nhà lão thân thì đang trên đường đi đón cháu về!" Phó bà nói:"Hôm nay lão thân tới đây là để hỏi tiểu thư A Tú cho công tử Tử Cố, con của Lưu bà ở huyện Hải Châu!" Diêu bà đáp:"Chuyện này thì lão thân chẳng dám quyết định! Chờ ông nhà lão thân và cháu về, lão thân sẽ thuật lại để xem ông nhà lão thân và cháu quyết định ra sao!" Phó bà hỏi:"Khi nào thì tiên sinh và tiểu thư mới về?" Diêu bà đáp:"Thực tình thì lão thân cũng chẳng rõ, nhưng nếu lão bà muốn biết thì để khi nào ông nhà lão thân và cháu về tới nhà, lão thân sẽ xin báo tin để lão bà biết ngay!"
Phó bà về thuật lại cho Tử Cố nghe. Tuy sốt ruột, nhưng chẳng biết làm sao hơn, Tử Cố đành ở lại huyện Cái để chờ Diêu ông về. Mười hôm sau, chợt nghe đồn trong huyện Cái có một đám giặc nổi lên cướp phá, Tử Cố không tin. Thế nhưng, khi thấy huyện dân nhớn nhác bỏ chạy, Tử Cố mới kinh hãi, vội trả nhà lại cho chủ, bảo Bành Xích rong xe cho mình về Hải Châu. Dọc đường gặp giặc, chủ tớ đều bị giặc bắt, mỗi người bị giam một nơi. Thấy Bành Xích cường tráng, đám giặc canh phòng cẩn mật, còn Tử Cố yếu đuối, đám giặc chỉ canh phòng lơ là. Nhờ thế, đêm ấy, Tử Cố lẻn được ra chuồng ngựa, lấy trộm được một con ngựa, phóng về Hải Châu. Tới địa giới Hải Châu, thấy đã thoát hiểm, Tử Cố mới cho ngựa đi thong thả. Chợt thấy một cô gái mặt mũi lem luốc, đầu tóc rối bù, áo quần rách rưới, đang thất thểu bước trên đường, ngay trước mắt mình, Tử Cố chẳng để ý, cứ cho ngựa bước vượt qua. Bỗng nghe thấy tiếng hỏi:"Có phải người đang cưỡi ngựa kia là công tử họ Lưu, tên Tử Cố đó chăng?" Tử Cố mới giật mình, quay ngựa lại. Chợt nhận ra cô gái là A Tú, Tử Cố mừng lắm, nhưng vì đã bị chồn đánh lừa một lần, Tử Cố đâm ra e dè, chỉ hỏi:"Cô nương là ai?" Lộ vẻ ngạc nhiên, cô gái đáp:"Thiếp là A Tú đây mà! Công tử chẳng nhận ra sao?" Tử Cố lại hỏi:"Có thực cô nương là cô A Tú họ Diêu, ở huyện Cái hay không?" Cức kỳ kinh ngạc, cô gái hỏi:"Sao công tử lại hỏi như thế?" Tử Cố chẳng đáp, chỉ xuống ngựa, buộc ngựa vào gốc cây bên đường, rồi bảo cô gái ngồi xuống gốc cây nói chuyện. Cô gái tuân lời.
Tử Cố bèn thuật lại đầu đuôi câu chuyện con chồn cái già ở Phúc Châu đã hóa thành A Tú để đánh lừa mình. Nghe xong, cô gái nói:"Thiếp là A Tú thực, con gái ông chủ tiệm tạp hóa họ Diêu ở huyện Cái chứ chẳng phải là A Tú giả đâu!" Tử Cố hỏi:"Sao nàng lại lem luốc, rách rưới, tới đây một mình như thế này?" Cô gái đáp:"Nguyên là cha thiếp từ huyện Cái xuống Quảng Ninh đón thiếp về huyện Cái. Tới gần địa giới huyện Cái thì thiếp bị giặc bắt, còn cha thiếp thì được chúng thả cho vễ. Tên tướng giặc bồng thiếp lên mình ngựa, bắt thiếp ngồi sau, ôm quanh bụng y để y phóng ngựa. Vì ngựa phi nhanh, thiếp té xuống đất, lăn đi mấy vòng. Trong khi tên tướng giặc quay ngựa lại để bắt thiếp thì đột nhiên có một nữ lang ở đâu hiện ra, nắm lấy cổ tay thiếp mà kéo đi, nhanh hơn cả ngựa phi, khiến chân thiếp nâng cao khỏi mặt đất, còn tai thiếp thì chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù. Khi thấy tiếng la hét của giặc đã xa dần rồi mất hẳn, nữ lang mới hạ chân xuống con đường này, buông cổ tay thiếp ra mà nói:"Thôi! Tạm biệt nghe! Cứ thủng thẳng đi theo con đường này thì sẽ gặp người yêu. Nếu y có rủ về nhà thì cứ theo y mà về!" Vì thế, thiếp mới tới đây một mình, mặt mũi lem luốc, đầu tóc rối bù, áo quần rách rưới!" Tuy chẳng nói ra, nhưng Tử Cố thầm nghĩ chắc nữ lang ấy là con chồn cái già ở Phúc Châu. Tử Cố lại hỏi:"Tại sao khi xuống Quảng Đông thăm quê, cha nàng đưa cả gia đình đi theo, mà khi trở về huyện Cái cha nàng lại để nàng ở lại?" Cô gái đáp:"Vì chú thiếp giữ thiếp ở lại để làm mối cho một chàng trai họ Phương ở Quảng Ninh!" Tử Cố hỏi:"Thế tại sao cha nàng lại xuống Quảng Đông đón nàng về?" Cô gái đáp:"Vì cha thiếp được chú thiếp báo tin là việc làm mối chẳng thành!" Lúc đó, Tử Cố mới hối hận là mình đã nghi oan cho cậu mình đặt chuyện!
Tin chắc cô gái này là nàng A Tú họ Diêu ở chợ huyện Cái, Tử Cố bèn nhấc bổng A Tú lên lưng ngứa, rồi cưỡi chung ngựa về nhà mình ở Hải Châu. Tới nhà, Tử Cố đem ngựa vào chuồng rồi dẫn A Tú lên nhà chào mẹ. Thấy mẹ vẫn bình an mạnh khoẻ, Tử Cố mừng lắm, bèn giới thiệu A Tú với mẹ. A Tú vội chắp tay lạy Lưu bà. Lưu bà cũng chắp tay đáp l*ễ. Tử Cố bèn trình với mẹ đầu đuôi chuyến du hành của mình và chuyện gặp A Tú ở dọc đường. Nghe xong, Lưu bà mừng lắm, vội sai gia nhân đi lấy y phục và giỏ trang điểm mới cho A Tú rồi sai dẫn A Tú đi tắm gội. Tắm gội xong, A Tú mặc quần áo mới, rồi trang điểm, khiến dung quang sáng hẳn ra. Lưu bà mừng lắm, nói:"Đẹp như thế này thì thảo nào mà con trai ta chẳng mất cả hồn vía!" Rồi Lưu bà sai gia nhân kê thêm một chiếc giường trong phòng riêng của mình cho A Tú nằm.
Hôm sau, Lưu bà sai gia nhân đem thư sang huyện Cái mời ông bà Diêu sang Hải Châu thăm con gái và quyết định việc hôn nhân cho con. Tuần sau. Ông bà Diêu cùng sang nhà Lưu bà. Sau khi thi l*ễ và thăm hỏi, Lưu bà dành phòng riêng của mình cho ông bà Diêu ở để hàn huyên với con. Tuần sau, Diêu ông bói ngày lành tháng tốt để làm lễ* vu quy cho con. Sau lễ* thành hôn, ông bà Diêu xin cáo biệt. Lưu bà đi ti*ễn khách đến mấy dặm đường mới quay về.
Tối ấy, khi động phòng hoa chúc, Tử Cố lấy cái tráp đựng chiếc phong bì phấn ra khoe A Tú, rồi mở tráp, lấy chiếc phong bì còn nguyên dấu lưỡi của A Tú cho A Tú coi. A Tú cảm động, nước mắt lưng tròng. Mở phong bì ra coi, thấy chẳng có phấn mà chỉ có đất sét, Tử Cố kinh ngạc, hỏi:"Sao lại lạ thế?" A Tú cười, đáp:"Đã mấy năm rồi mà bây giờ chàng mới biết hay sao? Hôm chàng mua phấn cho đàn bà điểm trang, thiếp muốn đùa chàng nên đã lấy đất sét bỏ vào phong bì thay cho phấn! Sao hôm ấy chàng chẳng mở phong bì ra ngay mà coi xem là phấn thực hay phấn giả?" Trong khi hai vợ chồng đang đùa rỡn với nhau thì cửa phòng sịch mở, bức rèm được vén lên, rồi có tiếng nữ lang nói:"Hai người được hạnh phúc với nhau như thế này thì phải tạ ơn bà mối đi chứ?" Đưa mắt nhìn ra cửa, thấy một A Tú nữa, Tử Cố cực kỳ hoảng sợ, vụt chạy ra khỏi phòng, đi mời mẹ và cả nhà vào phòng mình coi. Lưu bà và đám gia nhân cùng đi theo Tử Cố. Vào phòng, thấy có hai A Tú giống hệt nhau, mọi người đều sửng sốt, chẳng ai biết được A Tú nào là A Tú thực, kể cả Tử Cố! Chăm chú nhìn hồi lâu, Tử Cố mới nhận ra vợ, bèn bảo vợ cùng mình quỳ xuống mà lạy tạ nữ lang.
Còn nữa...