Trang 1/18 12311 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 178

Chủ đề: Võ Thuật & Văn Chương Thơ Phú - Tán dzóc Truyện

  1. #1
    Member
    Tham gia ngày
    Apr 2012
    Bài gửi
    59
    Thanks
    5
    Thanked 41 Times in 28 Posts

    Võ Thuật & Văn Chương Thơ Phú - Tán dzóc Truyện

    Lang Vượng truyện


    Cụ Lang Liễu...

    Phần 1: Lang Vượng

    Anh vượng chơi với tôi khá thân, anh hơn tôi 14 tuổi. Bố anh là cụ lang liễu. Cụ liễu làm thuốc nam gia truyền ở rìa làng, chả tiếng tăm mẹ gì. Khách hàng toàn hạng lìu tìu, họ tìm đến cụ khi đau bão, sổ mũi, hay ỉa chảy. Cụ không thu tiền, tùy tâm khách trả bao nhiêu cũng được nên dĩ nhiên là cụ nghèo. Từ ngày cụ lang liễu khuất núi thì anh vượng điềm nhiên lên chức lang vượng. Do học được chân truyền của bố nên anh cũng chả tiếng tăm mẹ gì. Khách hàng cũng vẫn hạng lìu tìu chỉ đủ cho anh ra vào đồng rau đồng cháo.


    Lang Vượng đang bắt mạch kê toa

    Tôi thường sang nhà anh chơi. Nhà anh có sân rộng nên tôi biến sân nhà anh thành nơi tôi luyện võ. Tôi treo bao cát và mang cái tạ xi măng vứt ở góc vườn rồi chiều chiều gánh tạ thì thụp, đấm đá vào bao hùng hục. Anh vượng không mê võ, anh bảo: Tao làm châm cứu nên tay phải mềm mại, tập như mày nhỡ gẫy xương thì đi ăn mày. Ngoài 30 tuổi anh vẫn chưa có người yêu. Tôi giới thiệu cho anh vài mối nhưng anh dát quá nên chẳng đi tới đâu. Một hôm, xem tôi đi mấy bài quyền thì anh tỏ ra thích thú anh bảo: Chú day anh nhé, múa thế này anh ưng. Thế là từ đó anh theo tôi học múa quyền. Tôi dạy anh được ba tháng thì rắc rối xảy ra. Hôm đó chị liên mặt ngựa đến châm cứu. Chị này ế chồng, người to cao, mặt dài ngoãng. Khi anh rút kim ra thì chị ú ớ, mắt trợn ngược. Anh hoảng quá chạy ra sân gọi tôi. Lúc tôi lao vào thì thấy chị liên giật đùng đùng, áo tốc cả lên. Giật thêm dăm phát nữa thì chị thăng. Anh vượng đi tù vì tội ngộ sát. Chục năm sau thì anh ra tù, anh bán nhà rồi âm thầm rời làng. Lúc đó tôi cũng mải nam bắc kiếm ăn nên anh có sang chào mà không biết…


    Khách lìu tìu, gia cảnh ngày càng xa sút

    Phần 2: Chuyện của sư huynh

    Tôi có sư huynh làm cán bộ cửa khẩu lào cai. Mỗi lần về hn công tác anh thường ới lũ sư đệ chúng tôi đi uống rượu. Những câu chuyện trong bàn rượu thường xoay quanh chủ đề võ nghệ. Anh mặc dù là bậc trên nhưng không bao giờ tham gia vào chủ đề này. Anh chỉ nheo mắt nhìn lũ chúng tôi đỏ mặt tía tai tranh cãi, từ tốn nhấp rượu và mỉm cười lắc đầu mỗi khi chúng tôi lôi anh ra làm trọng tài hoặc hỏi ý kiến.
    Một lần, sau khi nghe chúng tôi tranh cãi ỏm tỏi về tương lai của võ cổ truyền anh có vẻ khó chịu và lần đầu lên tiếng. Anh nói: Các chú học võ thể thao nên chưa từng biết đến một nền võ học đích thực của tiền nhân để lại. Nền võ học đó đang dần thất truyền và những cao nhân thật sự của nền võ học đó chỉ còn rất ít. Phần lớn các võ sư ngày nay hoàn toàn không biết rằng phần quan trọng nhất của nền võ thuật đích thực ấy đã bị dấu đi, do vậy các võ sư ấy chỉ biết được cái vỏ của chiêu thức mà không biết đuọc cái lõi. Nó giống như viên đạn mà bên trong cát tút không có thuốc súng. Các chú nên nhớ vạn vật đều không qua khỏi thuyết âm dương. Tất cả mọi chiêu thức sẽ trở thành múa may đơn thuần khi thiếu nó. Tôi hỏi: Vậy các bị dấu đi là cái gì vậy sư huynh? Chả lẽ là yếu quyết luyện khí thiến con mẹ nó hồng xiêm đi như tịch tà kiếm phổ??


    Nghe tôi hỏi xỏ xiên anh trợn mắt văng tục: Tao không biết tả cho chúng mài hiểu chính xác nó là cái đéo gì nhưng võ thuật chân chính phải có nó. Nó làm cho cú búng tay của mày cũng đủ đánh ngã một đối thủ to cao, nó làm cho mày có thể khinh thân chạy vùn vụt lên đỉnh núi tai mèo. Nó làm cho thân thể mày khang kiện chống lại tuổi tác. Nó làm cho...nước bọt anh văng tứ tung.

    Nghe anh ba hoa tôi phát cáu vặc lại: Có cặc ý, những cái anh kể nhẽ chỉ trong phim chưởng. Ngày nay mà có những nhân vật đó thì lại chả lên ti vi từ tám hoánh. Anh nhìn tôi chòng chọc và bất thần hạ giọng, tao cũng có ý nghĩ ấy, nhưng kể từ khi gặp ngài thì mọi quan điểm về võ thuật của tao hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Và anh bắt đầu câu chuyện về một nhân vật huyền bí đã làm thay đổi thế giới quan võ thuật của anh. Anh nói: Tao thường để ý đến một ông già bán thuốc nam ở phiên chợ bắc hà. ông khoảng 80 tuổi, tóc bạc trắng dài ngang vai, da mặt nhăn nheo đen sạm và cặp mắt thì sáng quắc. Người ông nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn. Cái làm tao chú ý đến ổng là kiểu đi cùng tay cùng chân kỳ lạ, nếu chân phải ổng bước lên thì tay phải ổng oánh lên. đó chính là kiểu bộ hành đã thất truyền của các cao thủ võ lâm ngày xưa. Nhìn ổng đi vùn vụt mà tao thấy tò mò đéo chịu được. Thế rồi tao lân la mua thuốc làm quen.


    Vụ làm quen của tao thất bại thảm hại, ông cụ có lẽ dị ứng với bộ sắc phục nên không chịu bắt chuyện, thế là tao đành phải lên phường điều tra lí lịch. Hóa ra cụ là người kinh, năm nay 81 tuổi lên đây lập nghiệp được 2 năm rồi. Cụ trồng thuốc nam và hành nghề y học dân tộc. Tay đồn trưởng khuyên tao tìm thằng khu vực, thằng này thân với ông cụ từ khi ông cụ chữa khỏi bệnh liệt cho vợ hắn. Thế là tao gọi tay khu vục đi uống rượu và hắn kể:

    - Hôm đó bọn em bắt quả tang được tay móc túi khách tây ở phiên chợ. Em lao vào khống chế thì nó vùng ra chạy mất. Khi nó chạy qua chỗ ông cụ thì bỗng nhiên người nó bật tung lên rồi ngã lộn mấy vòng và nằm im bất động. Chả thấy ông cụ động thủ động cước mà tay lưu manh gẫy cả chân. Biết ông cụ là cao thủ võ lâm em để ý tìm hiểu. Một hôm nhân dịp bầu cử em mang thẻ cử tri mò đến nhà ông cụ. Trèo núi suốt hai tiếng đồng hồ mỏi rã chân mới tới nơi. ông cụ đi nương thuốc chưa về em bèn ngồi chờ. đến nhập nhoạng tối đột nhiên em nghe tiếng hú như rồng ngâm sau nhà, em chạy ra thì thấy xa xa ông cụ đang khinh thân đạp lên những ngọn cây cổ thụ bay vun vút xuống núi. Hóa ra, còn có những cao nhân ẩn dật đấy anh ạ.

    Phần 3: Người công an khu vực

    Nghe tay khu vực kể tao càng tò mò, tao hẹn nó hôm sau dẫn tao lên nhà ông cụ chơi. Tiện thể thử công lực ông cụ xem lời đồn có thật hay không. Sáng sớm hôm sau, chúng tao lên đường, leo núi vòng vèo mãi cũng mò đến nhà ông cụ. Trong nhà tiếng ngáy như sấm phát ra, đoán ông cụ đang ngủ, bọn tao đẩy cửa bước vào. Căn buồng tối mờ, cảnh tượng trong ngôi nhà làm tao đứng tim. ông cụ đang ngủ nhưng không nằm trên giường mà đang nằm lơ lửng giữa nhà. Hai thằng bọn tao đứng ngây ra nhìn. Bỗng nhiên, tiếng ngáy im bặt rồi giọng ông cụ cất lên nhỏ nhẹ: Hai chú ra ngoài chờ lão. Bọn tao lao ra ngoài như bị ma đuổi, tim vẫn đập thình thịch trước cảnh tượng ma mị vừa rồi, trời rét mà mồ hôi tao túa ra đầy mặt. Lúc sau thì ông cụ bước ra, ông bê theo ấm trà và mời chúng tao ra vườn uống nước. Tao thay đổi ý định thử công lực ông cụ bởi những gì vừa chứng kiến vượt quá trí tưởng tượng của con người. Tao lạy lục xin ông cụ nhận làm đệ tử. ông cụ cười và đồng ý. Cụ nói, tao và cụ có cơ duyên.

    Hai tháng tiếp theo, tuần nào tao cũng trèo núi lên nhà ông cụ luyện tập. Hóa ra còn có một nguyên lý khác của võ thuật mà nhờ cụ giảng giải tao mới biết. Nguyên lý đó là quyền cước hay bất cứ cử động nào đều do hệ thần kinh chỉ đạo. Nếu tấn công địch thủ vào hệ thần kinh thì sẽ đạt hiệu quả tối đa. để tấn công vào hệ thần kinh không thể dùng quyền cước thông thường mà cần phải luyện được vô hình chưởng, đó là xung điện của mình phát ra phá vỡ hệ điều khiển của đối thủ.
    Nghe sư huynh tôi kể tào lao tôi bật ngay: Em ngồi đây, anh phát vô hình chưởng đi. Nếu nó công hiệu em bán nhà theo anh lên núi bái sư ngay. Sư huynh tôi trầm ngâm trả lời: Tao mới học được nửa năm, thân thể có khang kiện hơn nhưng chưa luyện được món đó. Tuy nhiên tao đã được lĩnh vô hình chưởng của sư phụ rồi. Mới có nửa thành công lực mà chân tay tao đã rũ liệt, cả ngày nằm trên gường không dậy nổi. Chúng mày cứ chờ đó, lần sau về hn tao sẽ cho chúng mày xem. Mai tao phải về rồi, tay chủ tịch huyện nghe tao kể ông cụ có bài phản lão hoàn đồng thì hắn cũng muốn lên bái sư để học món đó. Tao phải dẫn hắn lên, gì thì gì, hắn cũng là chỗ quen biết.


    Nghe sư huynh tôi kể tào lao tôi bật ngay: Em ngồi đây, anh phát vô hình chưởng đi. Nếu nó công hiệu em bán nhà theo anh lên núi bái sư ngay. Sư huynh tôi trầm ngâm trả lời: Tao mới học được nửa năm, thân thể có khang kiện hơn nhưng chưa luyện được món đó. Tuy nhiên tao đã được lĩnh vô hình chưởng của sư phụ rồi. Mới có nửa thành công lực mà chân tay tao đã rũ liệt, cả ngày nằm trên gường không dậy nổi. Chúng mày cứ chờ đó, lần sau về hn tao sẽ cho chúng mày xem. Mai tao phải về rồi, tay chủ tịch huyện nghe tao kể ông cụ có bài phản lão hoàn đồng thì hắn cũng muốn lên bái sư để học món đó. Tao phải dẫn hắn lên, gì thì gì, hắn cũng là chỗ quen biết.

    (Còn nữa)


    Lần sửa cuối bởi fangzi; 13-09-2013 lúc 02:20 PM

  2. #2
    Member
    Tham gia ngày
    Apr 2012
    Bài gửi
    59
    Thanks
    5
    Thanked 41 Times in 28 Posts

    GẶp LẠI LANG VƯỢNG...........

    Lang Vượng truyện
    Tiếp theo


    Phần cuối: Gặp lại Lang Vượng

    Câu chuyện của sư huynh tôi có kết thúc buồn. Anh và ông bạn chủ tịch huyện theo ông cụ luyện phản lão hoàn đồng. Kết quả tu luyện sau sáu tháng thật đáng kinh ngạc, ông cụ trẻ ra đến 10 tuổi còn sư huynh tôi và ông bạn chủ tịch sapa thì già đi trông thấy. Dưới sự hối thúc của hai đệ tử, ông cụ đành phải lên đường sang tây tạng tìm bí phương thần dược để giúp đệ tử hành công. ông cụ từ biệt hai đệ tử vào một sáng mùa đông rét mướt, từ đó đến nay, gần năm năm trôi qua mà ông cụ vẫn chưa trở về. Sư huynh tôi mỗi lần nhắc lại là rưng rưng nước mắt, tiếc cho sở học dang dở thì ít mà thương ông cụ thì nhiều. Anh thường bảo tôi: Cụ có lẽ vì già yếu mà bỏ xác quê người.

    Tôi tình cờ gặp lại anh Vượng trên bến đò Kênh Vàng. Anh là người nhận ra tôi trước, còn tôi thì nhìn mãi mới nhớ ra anh. Trông anh béo tốt, nhưng già trước tuổi với cái đầu hói bóng. Ánh mắt anh thì khác hẳn ngày xưa, nó cứ đảo sùng sục và giảo hoạt khác hẳn với vẻ nhẫn nại và hiền lành của anh mà tôi còn lưu trong ký ức. Anh mời tôi về nhà chơi để anh em hàn huyên sau hơn hai chục năm xa cách. Tôi nhận lời ngay. Từ Kênh Vàng đi dăm phút xe máy là tới. Nhà anh rộng rãi, có vườn cây ao cá và giữa nhà là một cái điện thờ to đùng. Một cô gái trẻ đang lau dọn, anh hất hàm: vợ tao đấy, kém tao 30 tuổi, nó bị câm. Rồi anh bảo: tao thôi đéo làm thầy lang nữa, tao chuyển nghề thầy cúng rồi.


    Vợ anh bắt gà làm cơm để anh em tôi uống rượu hàn huyên. Sau vài tuần rượu anh bắt đầu kể: Sau khi ra tù tao bán nhà đi buôn hàng cấm. Bị bắt, tao khai tông tốc đồng bọn để giữ mạng sống. Nhờ đó tao chỉ bị năm năm. Ra tù, tao ngậm tăm trốn biệt lên miền núi. Không trốn nhanh bọn nó cắt cổ. Cuộc sống lao tù làm tao già sọm, tao bèn lấy chứng minh và giấy tờ của bố tao để trốn tránh quá khứ tù tội. Cũng may, hồi đó tao chưa làm giấy khai tử cho ông cụ. Gom ít tiền, tao thuê lại nương thuốc trên Bắc Hà hành nghề y để làm kế sinh nhai.

    Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi: Ông cụ 80, Thầy lang, Bắc Hà.Bỏ mẹ rồi, …Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Vượng hỏi: Có một lần, trong phiên chợ, một thằng móc túi bị công an đuổi chạy gần đến anh rồi đột nhiên ngã sấp. Vụ đó anh biết không? Anh Vượng há hốc mồm ngạc nhiên. Anh trợn mắt nhìn tôi hỏi lại: Sao mày biết vụ đó? Thế là tôi kể lại câu chuyện cuả sư huynh tôi về vị cao nhân kỳ bí nọ. Câu chuyện kể xong thì anh Vượng ngã lăn ra đất cười sằng sặc: Ông cụ đó là tao đấy. Tao có định lừa đảo chúng nó đâu. Chúng nó cứ nhất mực bái tao làm sư phụ...ặc ặc. Cái vụ thằng móc túi là do nó đá phải cái đòn gánh của tao nên ngã lộn cổ. Vụ đó tao cũng sợ lôi thôi nên chuồn gấp. Chuyện sư huynh của mày kể chả có chi tiết nào sai. Chỉ có điều…hà hà ...cũng chả có chi tiết nào đúng. Ví như bay trên ngọn cây, khinh công cái mẹ gì, tao chăng sợi dây cáp qua khe núi để tụt xuống cho nhanh, đi vòng xa bỏ mẹ.


    Tôi hỏi tiếp: Còn ngủ lơ lửng giữa nhà khiến đệ tử vãi đái là sao? Anh Vượng lại cười khà khà. Cái đó thú thật với mày là hơi có tí lừa đảo, tao nhìn thấy chúng nó dưới chân núi, biết ngay là chúng nó lên xin học võ. Tao bèn vào nhà xoắn cái võng lại rồi chân quấn vào đầu kia, hai tay nắm đầu dây còn lại rồi giả vờ ngáy vang. Nhà tối âm u nên bọn nó quáng gà nhìn không ra.


    Tôi hỏi tiếp: thế còn vụ phát chưởng làm đệ tử liệt gường? Anh Vượng hấp háy nhìn tôi, đôi mắt ánh lên giảo hoạt. Thằng sư huynh mày định tỉ võ với tao. Nó to thế đấm phát thì bỏ mẹ, nên tao đành phải cho nó uống bột giảo mã, uống cái đó vào nhũn mẹ tay chân ngay. Thấy tôi máy mồm định hỏi tiếp, anh chặn ngay. Chắc mày còn lấn cấn vụ phản lão hoàn đồng? Có gì đâu: tao cứ gà tần thuốc bắc, hà thủ ô chén đều. Tiền đã có chúng nó cấp, không trẻ ra mới là lạ. Chúng nó thấy tao trẻ ra nhanh quá nên cứ sôi sùng sục. Rồi khi nghe tao phét lác chuyện linh đơn, chúng nó ấn vào tay tao ba tỉ rồi bắt tao đi tìm tiên dược cho bằng được. Biết tìm đéo đâu ra bây giờ nên tao chuồn mẹ nó về đây, mua nhà, cưới vợ.

    Tôi dọa: Em biết nhà anh rồi, lần sau em dẫn sư huynh em lên chơi với sư phụ cho vui. Anh Vượng cười khà khà: dẫn nó lên đây. Tao đang muốn dạy nốt nó tuyệt chiêu đánh vào tâm lý.


    Tôi dắt xe ra về, anh tiễn tôi ra tận ngoài đường cái, kiểu đi cùng tay cùng chân của anh của anh làm tôi lại phải hỏi câu cuối: Anh đi kiểu đéo gì mà lạ thế? Anh trả lời gọn lỏn: 15 năm trong tù, tay bị còng trước bụng, đi lâu thành quen đéo bỏ được


    Tranhason theo Tomahok Blog
    Lần sửa cuối bởi fangzi; 13-09-2013 lúc 02:41 PM

  3. #3
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Nov 2011
    Bài gửi
    762
    Thanks
    28
    Thanked 113 Times in 88 Posts
    Câu chuyện hay quá. Rất thú vị và đặc biệt hữu ích.
    Đề nghị hason chịu khó chuyển sang mục "Tạp lục truyện" mà fangzi đã tạo trong chuyên mục Tào lao tán dzóc. Tại đấy có các bài viết, bài sưu tầm chuyên về võ, vẽ, ma mãnh...
    Cảm ơn hason!
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ'' ?
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao...

  4. #4
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2013
    Bài gửi
    308
    Thanks
    19
    Thanked 36 Times in 33 Posts
    Câu chuyện kể ra nghe hay đéo chê vào đâu được.
    Anh đặc biệt khen và anh cũng rất thích cái giọng văn của chú nài. Đặc biệt cái giọng kể, nó vừa bác lãm lại có cái gì đó âm âm u u, thâm thâm áo bí. Nói thiệt chỉ có những tay có võ công cái thế hay nói theo kiểu Tàu ấy là "thân hoài tuyệt kỹ" thì mới có thể kể được như vậy chứ cái đám võ fu óc lợn thì đéo bao giờ nghĩ ra những tình tiết hay và đấy thú vị như thế được. Anh bảo đảm, mấy cái thằng tối ngày vỗ ngực xưng bí chiêu với tuyệt kỹ nọ kia trong làng võ Việt bây giờ ý, chúng chỉ là một lũ khoác lác mắt toét, óc dzặt những bùn và phân, với cái đám đó anh đảm bảo đéo bao giờ chúng có thể nghĩ ra những tình huống, những tuyệt chiêu như thế, kể cả trong mơ.

  5. #5
    Senior Member
    Tham gia ngày
    May 2012
    Bài gửi
    270
    Thanks
    32
    Thanked 22 Times in 20 Posts
    Quí đói
    Tác giả: Tomahok



    Quí đói (bìa phải) hồi nhỏ rất mê học võ

    Thằng quí 15 tuổi nhưng trông như đứa 12. Nó là con giai chị Thêm, bố nó là ai thì cả trường thể thao không ai biết, chỉ mỗi chị Thêm biết.
    Chị Thêm bán hàng nước trong sân trường tôi, gọi là hàng nước cho oai chứ thực ra chỉ là cái ấm tích nước chè, vài thanh kẹo lạc với bó thuốc lá quấn lạng sơn. Thằng Quí hay lang thang trong khu kí túc xá của anh em sinh viên mục đích chính là đòi nợ hộ mẹ. Nó thường đứng nhăn nhó, văn vẹo ở cửa phòng mỗi khi trường phát học bổng, nó mở đầu bài đòi nợ bằng câu: Anh ơi cho mẹ em xin tiền thuốc nước em đói quá. Do vậy bọn tôi gọi nó là Quí đói. Mà nó đói thật chứ không phải là nó phịa. Có dạo chị Thêm mang cái mâm ra ngồi ở chân cầu thang kí túc xá rán bánh chưng bán cho chúng tôi. Một lần chị bắt nó trông hàng, nó vừa bán vừa ăn đến khi mẹ nó quay lại thì chỉ còn sót mỗi cái tóp mỡ cháy đen. Bao nhiêu bãnh chưng nó bán thì ít mà xơi thì nhiều. Thế là chị Thêm bỏ ý định bán hàng ăn, quay lại bán nước chè.


    Chị thêm bỏ bán đồ ăn quay sang bán nước chè

    Quí đói mê võ, con trai thằng nào tuổi nó nào chả mê võ. Nó hay lần mò lên phòng chúng tôi vào buổi tối để xem chúng tôi tập. Rồi nó cũng ra hành lang múa may như thật. Một lần tôi bảo nó: Mày thích võ thì trộm bện lên đây cho anh rồi anh dạy. Bện là từ chúng tôi gọi thuốc lá lạng sơn. Tưởng nói đùa ai dè hôm sau nó mang cả bó bện lên cho tôi hút, thế là tôi thu nó làm đệ tử. Tôi dạy nó hàng tối, mỗi lần dạy nhõn năm phút các kỹ thuật đấm đá, thời gian còn lại thì nó phải cầm Mitt cho chúng tôi dượt đòn.


    Mới đầu Quí đói sợ lắm, nó sợ chúng tôi đánh trượt vào người nó nhưng về sau thì quen dần. Mỗi lần nó phàn nàn là tôi lại mắng át đi tôi bảo: Mài ngu lắm em ợ , kỹ thuật bọn tao thể hiện ngay trước mặt mày. Cứ cầm mít với lăm pơ nhiều là mài học được võ còn dề.
    Cầm Mitt được hơn năm thì Quí đói trở thành siêu cao thủ. Nó múa Mitt hay nhất trong số những người mà tôi biết. Nó biết chính xác đòn đánh của chúng tôi là gì và đón mitt không hề sai trật.
    Sau hai năm theo chúng tôi thì Quí đói tinh thông nghề cầm mitt và ôm pad. Những cú đá tống sau nặng ghê hồn của thằng Lu gầu không làm Quí đói bật ra xa nữa, nó đã biết cách giật người giảm lực và căng chân trụ vững, dần dà chúng tôi bắt Quí đói mặc giáp, đội mũ làm nhục nhân. Quí đói sướng lắm. Nó say mê ôm đầu gồng người chịu đòn. Mới đầu chúng tôi dợt vào người nó nhẹ nhàng vì sợ nó đau nhưng về sau thấy nó không sao thì táng thật lực. Hôm nào lỡ tay tỉn nó đau thì lại dậy nó vài combo bù vào để nó không lủi mất. Một hôm Quí đói bảo tôi: Sư phụ ơi, sư phụ cho em đánh lại Lu gầu chứ cứ ôm đầu thế này mãi cũng chán. Tôi bảo: mài ghét thằng Lu gầu ai chả biết nhưng nhỡ mài đánh nó đau nó cú lên thì nó giã mài nát như tương. Quí đói cương quyết lắm, nó bảo tôi: Lu gầu thì em điếu sợ vì nó sắp đánh đòn nào em cũng biết trước rồi, sư phụ khỏi lo.
    Lu gầu quê bắc giang, nó to cao đen hôi trẻ không tha già không thương, chuyên ăn chịu nợ dai và sờ soạng chị Thêm nên Quí đói ghét nó ra mặt. Lu gầu cũng ghét Quí đói nên hay ra đòn nặng tay, tôi phải bảo nó mấy lần mà vẫn chứng nào tật ấy .
    Tối hôm đó như thường lệ Quí đói mặc giáp đội mũ làm nhục nhân. Lần này tôi bảo Quí đói. Anh Lu đánh mài được phép phản công để tao xem kỹ thuật đỡ gạt né đòn của Lu gầu thế nào. Lu gầu hơi ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý ,nó bảo: tao chấp cả hai mẹ con nhà mày.


    Quí đói sướng ra mặt nó nhảy nhảy rồi bảo Lu gầu: vào đi anh. Lu gầu lao vụt vào với combo tay Quí đói nhẹ nhàng né tránh rồi co chân lên sau loạt đấm của Lu gầu. Y như rằng Lu gầu tung chân đá vào cái chỗ mà trước đó là cái chân Quí đói. Thế rồi Quí đói đạp cho Lu gầu một phát đúng bụng, Lu gầu đau quá thét lên be be. Tôi vội vàng ra đứng gần để đề phòng Lu gầu điên tiết đánh ẩu. Quí đói thì khoái lắm, nó ti hí nhìn Lu gầu qua kẽ găng bảo: Em mà đấm là anh nốc ao. Lu gầu gầm lên rồi lại lao vào, lần này là quả đá ngang vào bụng Quí đói. Dường như biết trước đòn đánh đó quí đói đảo chân theo bộ pháp sabaki ròi tung một cú hook chính xác giữa mũi Lu gầu. không cho Lu gầu hoàn hồn nó ôm cổ Lu gầu rồi thúc gối. Mỗi cú thúc gối nó nhảy bật người lên cho mạnh. Tôi nghe hực hực mấy phát thì vội lao vào kéo Quí đói ra. Lu gầu đau quá ngồi thụp xuống mặt tái mét. Quí đói hậm hực bảo tôi. Anh cứ để em giã thêm mấy chỏ nữa cho đúng bài, can gì can sớm thế.


    Sau trận ấy thì Lu gầu nể Quí đói ra mặt. Nó thôi không sờ soạng chị Thêm nữa. Nó cũng không bắt Quí đói nửa đêm đi mua rượu nữa nó gọi Quí đói là em ngọt xớt.


    Quí đói trong ngày nhập ngũ

    Cuối năm thì Quí đói đi bộ đội. Trước lúc trèo lên ô tô Quí đói bảo tôi:
    - Sư phụ ơi, em nói thật, cả phòng sư phụ không ai đánh được em đâu….kể cả sư phụ….. Hố hố hố.


    kể cả sư phụ... Hó hố hố. (ảnh chỉ có giá trị minh họa)
    ...

  6. #6
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts

    Mình Đồng Da Sắt



    Thầy Q... (ảnh chỉ có giá trị minh họa)

    Cái làng ấy đúng vị trí ao tù nước đọng, dân từ liền ông tới liền bà quanh năm lấy PÍN TRÂU làm thước ngắm , nào ai biết võ vẽ gì .

    Đúng lúc ấy, thì làng xuât hiện một nhân vật bí ẩn ,là Q sư phụ, với môn võ QUYỀN THỀ .
    Lai lịch Q sư phụ cũng hơi tù mù, ăn cơm tù vài ba lần, rồi mò lên Cao Bằng bới vàng. Rồi đúng hôm đẹp trời, lang thang trên núi thì gặp được kì nhân truyền thụ võ cho.
    Q sư phụ công lực rât thâm hậu, chém gạch , dùng ngón tay xỉa than nóng, đeo hai qủa tạ mỗi qủa 50kg mà có thể nhảy cao cả mét .Ấy là người ta đồn vậy !
    Môn võ của Q sư phụ là võ của Thánh hay của Ma Qủy cũng được, rất khó phân biệt Ma Qủy và Thánh Thần, vì hai giống ấy đều có phép cả. Cho nên nó thanh cao lắm, rất kị sắc giới, phàm trần.
    Tỉ như trong truyện Kim Dung, muốn luyện thàng công Tịch tà kiếm phổ, phải tự thiến mình, hay nhờ ai đó thiến cho cũng được. Cấm được thiến sót, có như vậy mới lên đỉnh cao võ hoc.
    QUYỀN THỀ của Q sư phụ cũng thế, để học được môn này, ngay từ lúc nhập môn, phải kiêng tiệt thịt gà, cá chép, baba...đặc biệt là thịt chó. Theo Q sư phụ, thì chó hay ăn cứt , bẩn thế sao Thánh nhập được, thậm chí ngài vật chết ý. Và nữa, phải kiêng sờ vào đồ lót phụ nữ, từ xu-chiêng đến quần lọt khe .Nhất là lúc luyện công, mà nhìn thấy vú phụ nữ, thì chỉ có tẩu hỏa nhập ma mà....CHẾT.
    Qủa là môn võ thanh cao !Thế mà có thằng độc mồm, bẩu:
    - Thế khi sư phụ chúng mày tỉn vợ, phải đeo băng bịt mặt ah
    -Ngu, thậm ngu, sư phụ đạt đến cảnh giới cao rồi, đâu màng ba cái sự ấy.
    -Ô, thế vợ sư phụ chúng mày tự dùng....tay tự tinh sinh con, đẻ cái ah.
    - Láo thây !
    Mặc thiên hạ giở giọng ghen ăn, học trò theo Q sư phụ đông lắm. Ngày nào cũng vậy, đám trai làng thắp hương, uống nước thánh, rồi lao vào lấy tay và đầu đập đá phá gạch như bỏ củi. Có thằng xỏ lá, phát hiện ra là gạch non. Sư phụ lại chửi, ngu lắm , phải đập gạch non đã, cho cái đầu lâu nó cứng dần ra. Đến một lúc nào đó, các con sẽ như ta, cứng như thép, không gì có thể công phá được. Không những vậy, người ta còn phát hiện ra, Q sư phụ có thể nhìn thấy và trừ tà ma, cho nên giờ ngài lại kiêm thêm nghề trừ tà, làm đám thầy cúng trong làng càng ấm ức...


    Học trò theo Q sư phụ rất đông


    Có thằng sỏ lá...

    Công việc, sự nghiệp đi lên, gia cảnh nhà Q sư phụ thay đổi hẳn, nhà ba lầu, xe SH...chỉ duy có một thứ ko thay đổi là mụ vợ, vẫn giữ nguyên vẻ đẹp được coi là sự sỉ nhục của tạo hóa cùng tính láo và đanh đá...
    Rồi cho đến 1 hôm, mụ ở trong bếp gào với ra ngoài :
    -Thầy nó vô sửa tôi cái nắp nồi cơm với, không trưa ăn cám lợn thay cơm đấy !


    Mụ vợ ở trong bếp gào với ra ngoài...
    Đang đứng trước cả trăm đứa học trò, điên tiêt lắm, Q sư phụ quên mất mình là thằng sợ vợ, quát vẳng vô trong: Rằng thì là con đàn bà ngu, bla bla...
    Bỗng 1 cái đĩa từ trong bếp bay ra, va trúng trán sư phụ, ngài máu me be bét, bất tỉnh luôn.
    Thánh đã không kịp che chở cho ngài !


    Thánh đã không kịp che chở cho ngài !

    Đám học trò làng dần, thằng độc mồm lại có dịp phun mưa, rằng :"MÌNH ĐỒNG DA SẮT ĐÉO GÌ MÀ LẠI THẾ NHỈ, CỨNG THUA...CHIM TAO".
    ...


    Mình đồng da sắt đéo gì...

    Q sư phụ lại bỏ làng, quay lại nghiệp bới vàng như cũ.
    .. . ..

    ------------------------------------
    Truyện trên mình đọc được trên mạng facebook của một lão rất bựa (bựa hơn cả lão Tomahok của võ phái Karate), chứ đếch phải chuyện của mình. Đầu mình điếu nghĩ được như các anh ý. Hô hô !
    Lần sửa cuối bởi bach_djen; 26-09-2013 lúc 08:29 AM

  7. #7
    Senior Member
    Tham gia ngày
    May 2012
    Bài gửi
    323
    Thanks
    37
    Thanked 36 Times in 29 Posts
    Nhổ Răng
    Tác giả: Tomahok




    Đang ngồi gà gật trong văn phòng thì di động của tôi đổ chuông. Nhìn số lạ hoắc tôi đã định không nghe nhưng nghĩ thế nào lại bấm ok. Đầu dây bên kia một giọng nói hồ hởi. Toa đây, Phú đây, moa khỏe không. Công việc thế nào ,Hiện đang làm gì. vợ con khỏe chứ. Vợ làm gì rồi…… À à..tôi cố kéo dài thời gian lục lại trí nhớ. Một loạt cái tên phú chạy tẹt qua đầu………Phú điên, đúng nó rồi, bạn học hồi cấp ba hơn 20 chục năm không gặp nhưng giọng nói của nó thì vẫn thế. Đề phòng trước thì hơn, Tôi lấy giọng buồn buồn trả lời nó.Phú hả, cảm ơn anh đã hỏi thăm, từ sau dạo đi viện mổ thận về thì tôi khỏe rồi anh ạ. Hiện nay tôi đang làm cho công ty bảo hiểm nhân thọ. Bà xã tôi thì cũng kinh doanh nhì nhằng….bán hàng đa cấp ấy mà…tôi úp mở. Hố hố… tôi cười thầm. sau câu trả lời này chắc nó tịt mọi ý định không trong sáng, gì thì gì chứ tôi ngán đến cổ mấy vị bán bảo hiểm với kinh doanh đa cấp lắm rồi.. Nhưng không, vẫn cái giọng hồ hởi ấy nó nói: Moa mở phòng răng đầu phố nhà toa, sáng mai khai trương, toa ra ủng hộ cho đắt hàng, lấy tí cao răng rồi anh em hàn huyên, lâu quá rồi không gặp…. phải ra đấy nhé, đừng bắt moa mang kiệu vào nhà rước nhé… thế nhé ô rơ voa. Nó cúp máy cái rụp. Thôi được, mai đi xem nó làm ăn thé nào, trước là ủng hộ ông bạn, hai là lâu rồi tôi cũng chưa chăm sóc bộ nhá. Hôm sau tôi có mặt từ sớm ở phòng răng của nó. Bà nha sĩ gầy đét tuổi ngoại 50 ngồi lấy cao răng cho tôi, vừa lấy bà ấy vừa giảng giải về tác hại của răng sâu làm tôi sợ chết khiếp. Hóa ra tỉ lệ người chết vì những bệnh về răng miệng cao hơn tỉ lệ người chết vì ung thư. Sau khi lấy xong thì Phú điên xuất hiện. Nó mời tôi vào phòng riêng vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nó bảo: Chỗ anh em tôi không dám giấu ông, nhân viên của tôi vừa báo cáo là cái răng khôn của ông mọc lệch 90 độ. Răng này mọc lệch là rất nguy hiểm. Theo nghiên cứu của tổ chức y tể thể giới, những người răng khôn mọc lệch có tuổi thọ trung bình rất thấp. Theo diễn đàn lý số thì răng khôn mọc lệch là triệu chứng của tán gia bại sản. tôi nói vậy mong ông lưu ý. Theo tôi ông nên nhổ phứt nó đi.



    Gì chứ nhổ răng thì tôi tuy chưa nhổ bao giờ nhưng đã từng đưa con đi nhổ mấy lần, thấy cũng đơn giản. Cái răng mọc lệch này nhiều lúc cũng làm tôi khó chịu nhất là khi xơi thịt gà. Ăn xong kì cạch xỉa răng đến khổ. Tôi chặc lưỡi: ờ thì nhổ. Ông chọn cho tôi nhân viên có tay nghề cao ấy nhế. Phú điên hồ hởi. Ông yên tâm đi, bà nhân viên vừa lấy cao răng cho ông ấy là bác sĩ đầu ngành về răng, bà ấy vừa kết thúc nhiệm kỳ chuyên gia của mình tại Angeri, hiện đang làm chuyên viên tại viện Việt nam Cu ba. Trình bà ấy thì ông không phải xoắn. Thế là tôi lên ghế, há hốc mồm để bà nha sĩ tác nghiệp. Cầm tấm phim chụp răng của tôi, bà chắt lưỡi, ái chà chà, chân răng móc sâu quá, phải cắt trước. Thế là cái máy cưa chạy xè xè trong mồm tôi, cắt cái răng khôn của tôi ra làm bốn. Sau đó bà ấy lấy cái xà beng, ấn hàm tôi xuống và ra sức bẩy. Tôi chỉ nghe trong mồm kêu khục khục mà chưa thấy mẩu răng nào rơi ra. Bà ấy cứ mắm môi vào mà bẩy mặc cho tôi đau suýt ngất. Hì hục hơn một tiếng đồng hồ, bà ấy mỏi tay quá nên cho tôi ngậm mồm nghỉ giải lao. Bà ấy gọi mấy nhân viên ra một góc thầm thì hội chẩn, thỉnh thoảng lại ném về phía tôi ánh nhìn đầy nghi ngờ. Tôi hoảng quá, nghĩ thầm, bỏ mẹ. Bây giờ răng cắt ra rồi, chẳng lẽ lại về thì cũng không ổn, thôi đành phải làm nốt cho xong.


    Lại kì cạch thêm một tiếng nữa, lần này bà ấy cắt sâu thêm hi vọng sẽ bẩy từng mẩu răng ra dễ dàng. Nhưng không, cái răng của tôi mặc dù bị cắt tan nát nhưng vẫn trơ trơ. Hàm tôi mỏi rã rời, nước dãi chảy ròng ròng hòa với máu trông gớm ghiếc. Bà nha sĩ bắt đầu văng tục, còn tôi thì há hốc mồm chả nói được gì nhưng trong bụng thì gào mả bố thằng Phú điên lên. Ba tiếng trôi qua, bà nha sĩ bắt đầu hoảng khi nhìn thấy tôi mặt tái mét. Bà ấy vào phòng Phú điên báo cáo. Lúc sau thì Phú điên ra, nhòm vào mồm tôi, nó phán: Bà không làm được ca này đâu, điện thoại cho bác sĩ Hinh ngay. Nói ông ấy đến khẩn trương. Quay sang tôi Phú điên bảo: Bác sĩ Hinh đến là nhất ông đấy nhé, bác sĩ bận lắm vì đang làm trưởng khoa răng bệnh viện quốc tế. Chả thèm nói gì tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Lúc sau thì bác sĩ Hinh đến, ông này với lấy cái xà beng rồi ấn hàm tôi xuống. Bục… bục… bục… bục. Bốn nhát bẩy bốn mẩu răng của tôi rơi ra. Cả phòng răng xúm quanh vỗ tay vang dội. Qua làn nước mắt tôi nhìn vị bác sĩ khả kính. Rồi tôi nhỏm dậy dụi mắt nhìn kĩ hơn. Bác sĩ Hinh, ôi trời ơi, chính là thằng Hinh ú ớ đang làm thợ ở của hàng bán lốp ô tô Hai bà trưng. Thỉnh thoảng tôi vẫn đánh xe ra cho nó làm lốp. Tôi thích thằng này làm lốp vì nó khỏe như vâm và tay nghề thuần thục. Mỗi tội nó bị câm, câu duy nhất nó nói được là ụa ụa ớ. Sau vụ đó tôi phải lên viện răng hàm mặt để lấy nốt chân răng còn sót trong hàm.
    Phú điên đóng cửa nhà răng lúc nào tôi cũng không rõ, bây giờ chỗ đó là cửa hàng bán quần áo.

    DCM Phú điên.

  8. #8
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    Bạn tôi
    Tác giả: Tomahok


    Đó là vào những năm 95 thế kỷ trước….

    Hôm đó rỗi rãi, tôi lang thang ra cái quán nghèo đầu rặng phi lao ngồi uống rượu. Một mình ngồi giữa bạt ngàn phi lao và cát trắng, và loạn thạch, ngắm những cơn sóng đục ngầu va vào vách đá, xa rời chốn thị thành ầm ĩ, tự nhiên tôi thấy thư thái lạ lùng.


    bỗng có tiếng vó câu lốp cốp tiến lại...
    Đang nhâm nhi chén rượu bỗng có tiếng vó câu lốp cốp tiến lại. Dừng cương trước quán, tráng sỹ nhìn tôi chăm chú. Mặc dù không ngước lên tôi cũng cảm nhận được luồng mục quang của tráng sỹ nọ đang chiếu vào mặt mình.Vừa điểm nhanh những ân oán gần đây tôi vừa đảo mắt xung quanh tìm vũ khí. Cái cọc tre chống lều có vẻ hợp lý tuy hơi nhỏ nhưng độ dài thì đúng bằng cây tề mi côn tôi vẫn thường luyện. Yên tâm, tôi từ tốn ngước lên nhìn, bắt đầu từ đôi giầy cổ quái mà tráng sỹ nọ đang mang. Có lẽ tôi chưa được nhìn thấy đôi giầy nào lạ như vậy, nó trông như giầy lính Mỹ ngoại trừ cái mõm được khoét lỗ lòi cả ngón chân ra. Tôi dừng lại khá lâu ở cái thắt lưng to bản treo lủng lẳng khẩu côn bát đen ngòm. Đúng lúc ấy, tráng sỹ nọ cất tiếng:

    - Nhìn khặc gì mà nhìn kỹ thế. Quên cố nhân rồi hả?

    Nghe chữ “Khặc” quen quen, tôi giật mình đứng vụt dậy……. Kỵ sỹ cũng nhảy phắt xuống ngựa,dang rộng hai tay thét tướng lên:

    - Tao đây, Bình ơi. Thành râu đâyyyyyyyyyyyyyyyy.

    Chúng tôi cười ha hả vỗ vai vỗ lưng nhau đôm đốp rồi cùng buớc vào quán. Liếc nhìn chai riệu trắng và đĩa khô mực, Thành râu đập bàn gọi chủ quán: Bà chủ luộc cho mấy con cua, còn bao nhiêu riệu mang hết ra đây, có ông bạn quí từ Hà nội xuống chơi, không thể tiếp đãi lem nhem được. Quay sang tôi, nói hỏi:

    - Dạo này làm ăn như nào, nghe anh em nói ông cũng vất lắm hả. Nghề ngỗng gì chưa?

    Tôi cười cười:

    - Nghề chó gì đâu, theo ông già đi phụ xe. Tốt nghiệp đại học xong, tôi không xin được việc nên bám càng ông cụ kiếm hào. Anh em cùng lớp với nhau ông lạ chó gì, xin việc thời này không phải dễ. Hôm nay đưa khách xuông đây nghỉ mát.

    Thành đập bàn hể hả:

    - ông chẳng khác khặc gì tôi. Tốt nghiệp xong tôi xin về sở thể dục thể thao Thanh hoá làm phong trào. Cứ tưởng đơn giản nào ngờ ngồi chờ hai năm nay rồi vưỡn chưa thấy gọi. Nhân mùa nghỉ mát mượn ông già con ngựa ra bãi biển cho dân du lịch thuê chụp ảnh. Mẹ kiếp, kiếm khá phết ông ợ, trừ tiền cỏ, tiền sơn con ngựa thành ngựa vằn mỗi vụ cũng đút túi dăm trẹo. Nào nào uống đi ông.

    Thành râu là bạn cùng lớp với tôi ở trường thể thao từ sơn. Nó là dân Quảng xương, một huyện nghèo Thanh hoá. Mới đầu nó học khoa bơi lội, sau khi nhập học thì nó xin chuyển sang khoa võ thuật. Nó nói với tôi rằng. Quê tao miền biển, thằng khặc nào mà chẳng biết bơi, mình học xong về mở lớp bơi ở quê thì chó nó học, chả đói thối mồm. Chuyển sang anh đấm đá này may ra có tương lai tí…chứ bơi lội thì chắc chắn là…đớp kứt. Khoa võ thuật thường là những tay vận động viên hết tuổi sang học nên anh nào cũng có nghề, chỉ riêng Thành râu là học từ đầu nên vất vả. Tối tối nó thường sang nhờ tôi dạy thêm. Quí tính nó thẳng thắn, tôi cũng truyền dạy nhiệt tình. Thành râu vụng về nhưng sức khoẻ thì phải nói là ghê gớm. Dậy cho nó tôi cũng thấy khoái……


    Quí tính nó thẳng thắn, tôi cũng truyền dạy nhiệt tình

    Một lần, hai chúng tôi luyện cú lưu vân cước. Thành râu quay người đá chẳng may quật đúng cái chân gường tầng, cái chân gường gãy tan. Anh em ai cũng lè lưỡi ghê cho sức mạnh của nó.

    Đang miên man hồi tưởng, Thành râu lại đập bàn:

    - Suy nghĩ cái khặc gì thừ người ra thế, uống đi ông…..

    Bú hết nửa chai rượu tôi hỏi:

    - Sao giầy ông khoét lỗ thế. Nó cười, không khoét lỗ thì nước biển ăn thối mẹ chân ông ạ. Khoét cụ nó ra cho nước thoát nhanh, tiếc khặc gì cái giầy. Bỗng nó thở dài: Vụ nầy tôi tính tích cóp kiếm cái xe quay tàu lên Thanh hoá chạy xe ôm, chứ làm ba tháng chơi cả năm cũng chán. Nghĩ cái công đèn sách cũng thấy tiêng tiếc, dưng mà biết làm thế khặc nào được, điếu có tiền thì xin việc còn khó quá lên giời ông ợ.

    Suy nghĩ một lát tôi bảo nó:

    - Hay là mày mở lò dạy võ, mày chả mơ như thế từ hồi đi học là gì.
    Nó lại thở dài :

    - Tôi cũng tính thế dưng mà bụt chùa nhà không thiêng ông ợ, thanh niên ở đây lên hết thành phố học, có mở lò cũng chả ma nào đến đâu. Chưa kể mình không có số má gì, không khéo chúng nó đến san con cụ nó lò ấy chứ. Trình tôi thì ông biết rồi, dăm ba cái đánh đá vớ vẩn thôi. dạy được ba buổicó khi hết con cụ nó chữ.

    Tôi trầm ngâm suy tính rồi bảo nó:

    - Làm ăn là phải biết quảng cấu, ông mà quảng cấu tốt lo gì thiếu học sinh. Mấy bài đối luyện biểu diễn hồi ở trường ông còn nhớ không.

    - Mẹ khỉ, tôi chưa quên bài khặc nào, nhớ như in, nhắm mắt tôi cũng đánh được. Mà sao ông lại hỏi thế?....Thành râu tò mò.

    Hồi đó trưòng tôi hay đưa sinh viên khoá võ đi biểu diễn các tỉnh từ Cao bằng, Bắc cạn cho tới Nam định, Quảng ninh…. Tiếng là đi phát triển phong trào TDTT nhưng thực tình là đi kiếm xiền cho các thầy. Cũng thuê sân vận động bán vé đắt như tôm tươi. Hồi đó dân tình được xem võ vẽ là khoái lắm. Chúng tôi ghép những bài đối kháng chả khác gì phim chưởng Hồng Kông. Tiết mục đối kháng tay không của tôi và Thành râu luôn được tán thưởng nhiệt liệt. Vì thế tôi nảy ra một ý. Ghé tai Thành râu tôi dặn dò..cứ thế…cứ thế…..

    Còn nữa...

  9. #9
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    Bạn Tôi

    Tiếp theo



    Trưa hôm sau, bố con tôi đón khách về hà nôi. Xe vừa qua cổng nhà khách thì gặp một anh cao bồi đang cưỡi ngựa nghêng ngang giữa đường. Mặc cho bố tôi còi mấy lần anh này đều giả điếc. Hành khách trên xe nghển cổ lên nhìn, mấy thanh niên trên xe khó chịu lầm bầm chửi tục. Bố tôi quay ra cửa xe bảo tôi: mày chạy xuống kéo con ngựa ra, thằng của nợ này say rồi. Tôi nhảy tót xuống xe rồi chạy vọt lên. Tóm dây cương con ngựa tôi kéo nó qua bên đường. Vừa kéo được mấy bước tay cao bồi nhảy tót xuống. Thành râu, dĩ nhiên là hắn rồi. hắn giật phắt cái dây lạị và bắt đầu sừng sộ. Hai chúng tôi chửi nhau ầm ĩ. Dân tình xúm đông vào xem
    Chúng tôi càng to tiếng
    - Địch pẹ mi, ai cho mi kéo ngựa của tau….
    - Bố úynh chết cụ mày giờ, đi lại nghêng ngang, cản trở giao thông
    - Mày giỏi thì đánh bố mày đi…
    Thế là chúng tôi lao vào ẩu đả. Thực ra không phải ẩu đả thông thường mà là bài đối luyện ba phút mà chúng tôi thường biểu diễn. Quyền cước bay tán loạn, đánh đỡ né tránh trong đường tơ kẽ tóc được chúng tôi thi triển nhuần nhuyễn như đánh nhau thật. Chiêu thức càng lúc càng nhanh


    … Thành râu bay lên thực hiện cú phi long cước trúng ngực tôi làm tôi bật ngửa về phía sau va vào ô tô của ông già tôi cái rầm. Nó lại bay vọt theo rồi quay người trên không thực hiện tiếp cú vòng cầu vù qua đầu tôi. Gót chân của nó tang lõm cả đầu xe hải âu. Tôi xót ruột bật ra câu chửi địch pẹ thằng Th…may mà chữ “Thành râu” tôi nuốt lại được không thì lộ hết vở….
    Hai chúng tôi bay lượn đấm đá kinh hoàng. Bà con đổ ra xem rõ đông, ai cũng úi chà ối giười ươi, chu choa ầm ầm. đến đòn kết thúc. Tôi ra chiêu bàng long, Thành râu rạp người tảo địa làm tôi ngã ngửa đập đầu xuống đường đau điếng người. Hoa cà hoa cải bay tán loạn Theo bài thì tôi phải đá chân trái, sau khi ăn cú tảo địa sẽ ngã sấp, nhưng tôi quên mất nên đá bằng chân phải. Sau cú đập đầu xuống đường tôi cố lắm mới đứng lên được cho Thành râu cắt kéo kết thúc. Lại huỵch phát nữa xuống đường. Thành râu cuộn chân quắp chặt cổ tôi rồi giơ nắm đấm vào mũi tôi. Tôi đập đập tay xuống đường xin thua. Bà con vỗ tay rào rào. Bố tôi xốc nách tôi lôi lên xe rồi chuồn thẳng.
    Sau màn quảng cấu đó, tôi theo bố tôi chạy Tây Bắc nên không gặp lại Thành râu.


    Hoa cà hoa cải bay tán loạn

    Vài năm sau, TrườngTDTT Từ sơn kỷ niệm 40 năm ngày thành lập. Hôm đó rỗi rãi, tôi cùng mấy anh em mò sang chơi. Đang đứng tần ngần trước của phòng 11, nhìn cái gường tầng mà tôi từng gắn bó thì bỗng có bàn tay vỗ vào vai tôi nặng trịch và một giọng nói quen thuộc cất lên

    Nghĩ cái khặc gì mà thừ người ra thế ông… … …

    Tôi quay lại, Thành râu, dĩ nhiên là hắn nhưng trong một bộ dạng làm tôi há hốc mồm kinh ngạc. Đôi giày Murphy bóng lộn, bộ tuxedo ôm sát người, cặp kính Armani ngự trên khuôn mặt phong trần với bộ râu quai nón được cắt tỉa kỹ càng. Cổ tay đeo chiếc đồng hồ omega mỏng dính Trông nó nửa thương nhân thành đạt, nửa bố già maphia. Có lẽ nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, nó hơi ngượng. Nó tháo cặp kính xuống, nhìn tôi ranh mãnh rồi thì thào.
    Anh em mình lại xuống u Nhất ăn chịu mì tôm đi. Nếu u cương quyết không bán chịu thì tao có cái kính này đặt tạm.

    Chúng tôi phá lên cười rồi bá vai nhau đi xuống khu hàng ăn. Sinh viên bọn tôi ai cũng có tên trong sổ nợ của U Nhất. U có trí nhớ siêu đẳng, Thằng nào nợ bao nhiêu không cần giở sổ U cũng nhớ vanh vách. Thành râu là con nợ thâm niên ở đây. Nhiều lần tôi thấy u chép miệng rồi gạch nợ cho nó. U bảo tôi, Cái thằng ấy nó nghèo nhưng tốt tính, thôi tao xí xoá cho nó.

    Chúng tôi vào quán U Nhất, nhưng không thấy U đâu, bán hàng là cô con gái lạ hoắc. Thành râu hỏi: U nhất đâu, bọn anh hôm nay lĩnh học bổng xuống đây trả nợ. Cô gái bảo: U em nghỉ bán hàng rồi anh ạ, lớp này U em ốm quá. Chúng tôi uống mấy chai bia rồi Thành râu khề khà kể chuyện:

    - Sau cái màn quảng cấu ấy tôi nổi danh ông ợ. Mấy hôm sau thì bọn Tiến chột, Hưng bò, đến xin bái tôi làm sư phụ. Không muốn dây với mấy thằng đầu trộm đuôi cướp ấy tôi gạt phắt đi. Chúng nó đến nhà dăm lần bảy lượt, lần nào cũng quà cáp. Mẹ tôi thấy thế bảo tôi: thôi thì mày dạy võ cho chúng nó không có chúng nó đánh cho thì lại khổ. Mấy thằng này chúng nó kiêng gì ai đâu. Thế là tôi thành sư phụ của đám ma phi a. Bọn này trông thế mà tình nghĩa lắm ông ợ. Lếu láo ở đâu chứ đến nhà tôi là trên ra trên dưới ra dưới. Một điều thầy hai điều thầy, lễ số không sót cái gì. Chúng nó tập tành nghiêm túc lắm, tối nào cũng đấm đá đến nửa đêm mới về. Hồi mới tập tôi bắt chúng nó ôm đá di chuyển tấn mấy tháng mà không thằng nào bỏ cuộc. Làm thầy mấy thằng này tôi tự nhiên thành ông trùm lúc nào không biết. Tôi cắm cọc mở quán chiếm mấy trăm mét đất lưu không mà chả thấy ai ho he. Hầu hết xích mích ở đó đều chạy đến tôi nhờ phân xử. Kiện tụng nhau chán chạy đến nhờ tôi chỉ uýnh dắm cái là xong. Bọn lô đề, chăn gái nộp tô đều như vắt chanh. Kiếm khá nhưng tôi chả để được đồng khặc nào ông ợ. Nghèo vẫn hoàn nghèo.

    - Thế từ hồi mở lò có ai đến thách đấu san lò không?

    Tôi hỏi:

    - He he, Thành râu cười: toàn tôi dẫn quân đi san lò thằng khác. Tôi ra thành phố, oánh cho mấy câu lạc bộ chạy dư vịt. Học sinh chạy hết xuống tôi.
    - Thế mày dạy đệ mày môn võ gì mà kinh thế?


    Tôi biết khặc gì về Thiếu lâm đâu...

    Thành râu cười ha hả:
    - Tôi dạy chúng nó Thiếu lâm ông ợ. Tôi biết khặc gì về Thiếu lâm đâu. Nhưng nói dạy các môn khác thì không hút hàng ông ợ. Vả lại môn chó nào chả bắt nguồn từ Thiếu lâm. Tôi coi phim chưởng rồi nghĩ ra mấy bài quyền cổ quái dạy chúng nó. Kỹ thuật thì tôi xào nấu từ ka ra te, thái cực đạo, ủ su. Nhưng chủ yếu là tôi rèn cho chúng nó thể lực ông ợ. Kỹ thuật mình ít nên mình dạy từ từ. Một quả đấm tôi bắt chúng nó tập vài tháng, thế lại đâm ra hay. Vào thi đấu đệ tôi nhảy vào đấm túi bụi, thắng như trẻ tre. Có lần ông quan chức ngành võ xuống lò tôi xem bọn đệ đi bài cổ quái quyền do tôi nghĩ ra. Ông này xem xong còn phát biểu: Bài này hồi trẻ tôi đã được luyện. Đây là vốn quí cha ông truyền lại cần phải được bảo tồn và phát triển. Tôi nghe cứ bấm bụng cười thầm. Có lần phóng viên báo thể thao tỉnh còn xuống viết bài. Tôi phán đại đây là môn Thiếu lâm tây kinh do đại sư thiếu lâm chạy nạn nhà Thanh sang truyền thụ. Thế mà cũng tin mới lạ. Thanh hóa bọn tao cứ cái gì có chữ tây là thích. Dân tây đô mà.

    Còn nữa...
    Lần sửa cuối bởi bach_djen; 26-09-2013 lúc 01:59 PM

  10. #10
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    Bach_djen: Ở đâu mất mịa một đoạn thành thừ mìn cũng điếu biết cái con "khặc" gì... he he Bổng dưng có một đoạn đoạn đối thoại lãng xẹt như phía dưới nài nài. Cũng có đối chiếu nhưng vỡn không biết tại sao nó như thế... thôi thì tác giả nó viết sao mình cứ post nguyên như vạy. Vạy có gì mọi người tự lụn lấy và lượng thứ hử !
    Nghe Du bọ nói tôi thất kinh hỏi dồn. Đầu đuôi thế nào kể tao nghe. Du bọ lắc đầu. Tao cũng không rõ lắm, khi chuyện ấy xảy ra tao đang trong Sài gòn. Mày muốn biết tường tận thì tìm thằng đệ của nó. Thằng ấy là vận động viên nổi tiếng. Cứ đến sở mà hỏi.


    Thằng ấy là vận động viên nổi tiếng...
    Dò la một hồi tôi mới tóm được cậu học trò Thành râu. Thằng ấy nghe tôi hỏi thì rơm rớm nước mắt. Nó kể: Nhà em nghèo, Thầy Thành nhận dậy võ lại còn nuôi ăn. Em học thầy thành được hai năm thì Thầy gửi em lên trên này thi đấu. Thầy bảo em tao hết bài dạy mày rồi rồi. Năng khiếu như mày lên trên này mà rộng đường sự nghiệp. quanh quẩn xó vườn nó phí đi. Em lên trên này thầy thỉnh thoảng còn cho tiền. Thi đấu có thành tích là thầy lại thưởng. Đến năm 2002 thì thầy theo bọn anh Hưng bò đi buôn nam bắc, Chẳng ngờ bị cướp hàng nên đánh nhau. Anh Hưng bò bị chém cụt một tay, còn thày Thành thì đánh chết một người phía bên kia nên bị đi tù. Mẹ anh ấy bán hết nhà cửa để chạy chọt mà không ăn thua. Sau cụ đổ bệnh rồi mất. Anh Thành cũng đi được năm năm rồi. Anh ấy thụ án xa quá nên bọn em cũng ít có dịp vào thăm.


    Nghe nó kể tôi thấy buồn tê tái. Chỉ mong nó sớm ra tù làm lại cuộc đời.

    Một hôm tôi lên hồ núi cốc chơi. Chọn một nhà hàng vắng nhất tôi ngồi uống riệu một mình. Nhà hàng này dựng theo kiểu nhà sàn.Tôi ngồi quay ra ngắm hồ núi cốc sương khói lãng đãng, vừa đựoc hai tuần ruợu thì có tiếng chân người bước lên, rồi một giọng nói rổn rảng.
    Quán xá khặc gì mà vắng như chùa bà đanh thế này.

    Tôi không dám quay đầu lại sợ nhầm. Tự nhiên tôi có cảm giác như đang so xổ số. Kéo cái cổ áo lên che gáy tôi quay hẳn ra hồ và căng tai nghe ngóng.

    Một giọng nữ đáp:

    -Cái anh này, nói mãi mà vẫn không bỏ được cái kiểu ăn nói lỗ mãng.

    Khà khà, Người đàn ông cười sảng khoái:

    - Lỗ mãng là bản tính của thằng này rồi , bỏ thế khặc nào được.

    Rồi có tiếng đập bàn:

    - Chủ quán đâu, có cái gì ngon mang hết ra đây. Chả mấy khi mời được bà xã, không thể tiếp đãi lem nhem được.

    Trong tôi bùng lên niềm vui khôn tả, tôi quay lại, hét tuớng lên:

    - Thành râu, địch pẹ mi. Tao đâyyyyy.

    Thành râu nhìn thấy tôi thì ngớ ra, rồi nó đá phốc cái bàn tre mở lối lao đến tôi.

    Hai chúng tôi lao vào nhau đập vai vỗ lưng cuời hỉ hả.

    Thành râu chỉ cô gái đi cùng giới thiệu:

    - Đây là Hương bà xã tao. Còn đây là anh Bình cùng lớp ……

    Chúng tôi cùng ngồi uống , thành râu kể:

    - Sau cái đận gặp mày ở trừơng, tao về đầu tư cho lớp trẻ nên cần nhiều tiền. Nghe thằng Hưng bò tán bùi tai tao theo chúng nó đi buôn kếm xèng cho nhanh. Một lần giao hàng xong thì bị mấy côn đồ thôn cướp tiền. Bọn tao uýnh lại thì hưng bò bị chém xả tay. Tao điên tiết vặn cổ một thằng. Nó gẫy cổ thăng luôn. Tao bị ghép tội vượt quá giới hạn phòng vệ.


    Ra toà tao bị kêu án mười niên. Thi hành được bảy niên thì tao được ân xá do cải tạo tốt. Cùng ra với tao có thằng bạn tù thân thiết. Nó rủ tao về quê nó làm ăn. Nghĩ cảnh mình tứ cố vô thân, Nhà cửa bán sạch, Mẹ tao thì khuất núi, bố tao theo vợ lẽ sang lào thân mình chả rang buộc nên tao theo nó. Bọn tao về sóc trăng mở lò dạy võ. Mày tính ngoài dạy võ còn cái nghề khặc gì đâu. Trong đám học sinh có cô này. Thành râu chỉ vào cô gái. Mắt nó ánh lên giảo quyệt. Cô này mê tao như điếu đổ. He he he…

    Cô gái hứ lên môt tiếng phản đối. Thành râu lờ đi kể tiếp:

    - Chết cái Bố cô ấy kiên quyết phản đối. Lão là phó bí thư tỉnh uỷ nên rất gấu. lão đến tận lò võ, lão chỉ mặt cấm con gái lão quan hệ với tao. Lão còn cho đệ đến doạ cắt chimmmm tao. Bà xã tao lúc ấy cũng ngãng ra tính nước chuồn nhưng về sau thấy tao nuôi bộ râu quai nón thì lại đổi ý kiên quyết cưới tao cho bằng được mặc kệ ông bô.

    Cô gái lại hứ cái nữa, vừa hứ vừa mủm mỉm cười. Thành râu liếc nhìn vợ rồi kể tiếp:

    - Của đáng tội vợ tao mê chuyện mỹ nhân tướng cướp từ bé nên ông bô tuyên bố từ con bả cũng mặc kệ, biết khặc đâu tao là tướng cướp dởm…he he he. Bọn tao cưới được một năm thì sinh được một con giai. Ông già vợ đổi ý cho tao cây xăng để làm ăn, mặc dù vẫn tuyên bố là cho cháu ngoại chứ déo phải cho tao.Thế là tự nhiên tao thành ông chủ. Cũng nhờ anh em nên tao làm ăn phát đạt. Tao mở thêm hai cây xăng nữa. Tiền không phải nghĩ…..

    Tôi nhìn cái áo sờn vai của nó rồi hỏi:

    - Hồi gặp nhau ở trưòng trông mày như ông chủ thì mày than mày nghèo. Hôm nay trông mày như thằng chợ người thì mày hô tiền không phải nghĩ..? Thế là thế nào?

    Thành râu phá lên cười nó từ tốn cắt nghĩa:

    - Mày nên nhớ, Người ta có thực chất thì không cần quan tâm đến cái vỏ nữa. Gỗ lim cần khặc gì sơn.

    Thấy tôi bị thuyết phục Thành râu kể tiếp:

    - Hôm nay tao dẫn bà xã về quê ngoại, tiện thể qua sông công mua ít máy diesel về bán.

    - Thế lò võ thế nào?


    Thế lò võ thế nào?

    Tôi hỏi.

    - Giải tán rồi, Tao chỉ làm công việc gieo mầm thôi, còn phát triển thế nào là việc của đệ tử. Nói gì thì nói, đệ tao cũng có huy chương olempic rồi. ……

    Em xin hết chuyện Thành râu. Nếu có cơ duyên em sẽ mời nó ra mắt các Kụ. chắc nó không biết diễn đàn này. Thằng ấy chả biết khặc gì về máy tính…..
    -------------------------------------------
    Bach_djen sưu tầm và giới thiệu

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •