Trang 3/4 ĐầuĐầu 1234 CuốiCuối
Hiện kết quả từ 21 tới 30 của 33

Chủ đề: Tin Khó Tin !

  1. #21
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    Kiện Tòa án và Công an, giám đốc đòi bồi thường 64 tỷ đồng



    Thứ ba, 4/8/2015 | 21:14 GMT+7

    Sáng 4/8, TAND thành phố Thái Bình (tỉnh Thái Bình) mở phiên tòa xét xử theo đơn của ông Lương Ngọc Phi (trú 463 Lý Thái Tổ, tổ 16, phường Quang Trung, thành phố Thái Bình), nguyên Giám đốc Công ty khai thác chế biến nông hải sản xuất khẩu Hòa Bình, khởi kiện Công an và TAND tỉnh Thái Bình đã không chi trả hơn 21 tỷ đồng tiền bồi thường oan sai, được Tòa án tỉnh này phán quyết cách đây hơn 10 năm.


    Ông Lương Ngọc Phi, người bị kết án oan và ngồi tù 3 năm đã khởi kiện 2 cơ quan tố tụng, đòi bồi thường 64 tỷ đồng tiền tổn thất tài sản... Ảnh: Phi Long / Truyền hình Quốc hội

    Ông Bùi Duy Huân, Phó chánh Văn phòng Cơ quan điều tra, đại diện cho Công an tỉnh Thái Bình có mặt tại tòa trong khi đại diện TAND tỉnh Thái Bình gửi đơn xin vắng.

    Theo nội dung vụ án, ông Phi là giám đốc công ty khai thác chế biến nông - hải sản xuất nhập khẩu Hòa Bình. Đầu tháng 5/1998, cảnh sát bắt tạm giam ông vì tình nghi trốn thuế và lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.

    Tháng 9/1999, TAND tỉnh Thái Bình cho rằng ông Phi đã vay ngân hàng hơn 8,5 tỷ đồng để đầu tư, trả nợ ngân hàng và bị người khác chiếm đoạt. Ngoài ra, ông còn bị buộc trách nhiệm số tiền gần một tỷ đồng còn lại do không chứng minh được đã sử dụng vào việc gì và không có khả năng trả nợ. Từ đó, HĐXX đã tuyên ông Phi 17 năm tù về hai tội, phát mãi toàn bộ tài sản gồm nhà xưởng, ôtô, hàng hóa... để khắc phục thiệt hại.

    Kháng cáo bản án vì cho rằng không phạm tội, 7 tháng sau ông Phi được Toà Phúc thẩm TAND Tối cao tại Hà Nội tuyên trắng án tội Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản. HĐXX nhận định, ông Phi vay tiền của ngân hàng để kinh doanh trong nhiều năm, chưa trả tiền là do làm ăn thua lỗ, bị chiếm đoạt… Từ đó, toà xác định số tiền ông Phi nợ ngân hàng chỉ là mối quan hệ dân sự.

    Liên quan đến tội Trốn thuế, toà cũng hủy để điều tra lại. Tháng 3/2001 ông Phi được thả sau gần 3 năm bị bắt. Đến cuối năm 2003, VKS đình chỉ điều tra bị can đối với ông Phi vì hành vi trốn thuế không cấu thành. Hai năm sau đó toà án tỉnh Thái Bình phải xin lỗi công khai ông Phi tại địa phương.

    Mất mát quá nhiều từ sai phạm của các cơ quan tố tụng, ông Phi yêu cầu được bồi thường gần 22 tỷ đồng do tổn thất tinh thần, thu nhập thực tế và thiệt hại về tài sản. Phải mất 10 năm ròng theo đuổi vụ kiện, tháng 8/2013 ông được TAND thành phố Thái Bình buộc toà tỉnh phải bồi thường.

    Tuy nhiên, Tòa án tỉnh Thái Bình đã phớt lờ việc trả tiền cho ông Phi. Bức xúc, không đòi được tiền oan sai, ông Phi đã làm đơn khởi kiện Công an và TAND tỉnh Thái Bình, yêu cầu bồi thường số tiền lên tới 64 tỷ đồng.

    Để xác định thiệt hại về tài sản do cơ quan tố tụng gây ra cho cá nhân ông Phi cũng như công ty ông này, ngày 16/5, TAND thành phố Thái Bình đã ban hành Biên bản định giá đối với khối tài sản bị phát mại trong vụ án oan của ông Lương Ngọc Phi. Hội đồng định giá do bà Nguyễn Thị Lan (Trưởng phòng tài chính – Kế hoạch thuộc UBND thành phố Thái Bình) làm trưởng đoàn. Theo đó, Biên bản khẳng định, toàn bộ tài sản mà công an Thái Bình thu giữ, sau đó bán đi trị giá 27,098 tỷ đồng, vượt 6 tỷ so với số tiền đền bù mà TAND thành phố Thái Bình đã tuyên tại bản án ngày 26/8/2013.

    Tại phiên tòa hôm nay, ông Lương Ngọc Phi đã yêu cầu bị đơn là 2 cơ quan đã xử ông oan sai phải bồi thường tổng số tiền là hơn 64 tỷ đồng. Số tiền đó được ông lập luận gồm: Tài sản bị công an thu giữ đem bán, việc làm ăn của công ty bị ngừng hoạt động, tiền đầu tư vào các vùng trồng nông sản tại các địa phương trong tỉnh, tiền bị các đối tác làm ăn phạt do vi phạm hợp đồng, tiền lãi ngân hàng hằng năm...

    Là người đại diện cho Công an tỉnh Thái Bình, ông Bùi Duy Huân xác nhận trước Hội đồng xét xử, việc phát mại tài sản của ông Phi được tiến hành trước khi phiên xét xử sơ thẩm được diễn ra.

    Kết thúc phiên xử sáng nay, Hội đồng xét xử cho biết sẽ tuyên án vào chiều 10/8.

    Giang Chinh

  2. #22
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Hải quan Tân Sơn Nhất: 'Khó có chuyện chuyển nhầm 100 súng về Việt Nam'


    Thứ tư, 5/8/2015 | 11:54 GMT+7

    Ngày 5/8, trao đổi với VnExpress, lãnh đạo Chi cục Hải quan cửa khẩu Tân Sơn Nhất cho biết toàn bộ hồ sơ vụ bắt giữ 94 khẩu súng và 472 băng đạn đã được bàn giao cho Bộ Công an điều tra, do tính chất đặc biệt nghiêm trọng.

    Lô hàng này được đựng trong hai thùng carton, trên chuyến bay từ Thổ Nhĩ Kỳ đến sân bay Tân Sơn Nhất, và được chuyển bằng đường hàng hóa thuộc diện bình thường. Khi Hải quan phát hiện sự việc, hai thùng hàng đã được chuyển vào trong kho chứ không phải tìm thấy chúng trên máy bay như có thông tin trước đó. Tuy nhiên, trong tờ khai hàng hoá nhập vào Việt Nam (thủ tục bắt buộc đối với mỗi chuyến bay) không có hai thùng carton này.

    Về thông tin đây có thể là lô vũ khí được Singapore nhập về từ Thổ Nhĩ Kỳ nhưng quá trình vận chuyển đã "đi nhầm" sang Việt Nam, lãnh đạo Chi cục Hải quan Tân Sơn Nhất cho rằng điều này là cực kỳ khó. Theo ông, ở Việt Nam hay ở bất cứ quốc gia nào vũ khí là một loại hàng hoá đặc biệt, chuyện mua bán phải qua những thủ tục và quy trình rất chặt.

    "Nếu cho rằng lô hàng chuyển nhầm, thì địa chỉ đến của nó phải là Việt Nam. Nghĩa là trong tờ khai hàng hóa vẫn phải đề cập đến nó, có thông tin về nó. Nhưng đằng này chúng tôi không nhận được bất kỳ giấy tờ, thông tin nào. Mặt khác, Singapore là chủ lô hàng thì chắc chắn họ đã có động thái với Việt Nam, song đến nay chúng tôi chưa nhận được đề nghị gì từ phía họ", lãnh đạo Chi cục Hải quan Tân Sơn Nhất nói.


    Số vũ khí quân dụng Hải quan cửa khẩu Tân Sơn Nhất bắt giữ. Ảnh: H.Q

    Trước đó, ngày 31/7 nhà chức trách phát hiện 94 súng ngắn quân dụng thuộc dòng CZ P-07 và 472 băng đạn chưa qua sử dụng. Đây là lượng vũ khí nhập lậu vào Việt Nam lớn nhất từ trước đến nay, mang tính chất nghiêm trọng và ảnh hưởng đến an ninh quốc gia.

    CZ P-07 thuộc dòng súng lục nổi tiếng CZ 75 của Cộng hòa Czech, là phiên bản dành cho quân đội và lực lượng hành pháp. Súng dài 185 mm, chiều dài nòng 85 mm, trọng lượng rỗng 770 g, tầm bắn hiệu quả 50 m và sử dụng băng đạn 16 viên. Đây là loại vũ khí sử dụng trong các nhiệm vụ của cảnh sát và hoạt động nằm vùng.

    So với CZ 75, mẫu P-07 được thiết kế lại cơ chế bóp cò, giảm số lượng các bộ phận và dễ bắn hơn. Vỏ súng làm từ polymer để giảm trọng lượng. Súng hoạt động theo nguyên lý giật ngắn, có khóa an toàn để hạn chế tối đa khả năng vô tình khai hỏa.

    Liên quan đến vụ việc, Chi cục Hải quan cửa khẩu sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất đã nhận được thư khen của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc - Trưởng Ban Chỉ đạo 389 Quốc gia. Phó Thủ tướng ghi nhận thành tích và cho rằng kết quả này đã góp phần giữ vững an ninh chính trị và trật tự an toàn xã hội.

    Quốc Thắng
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  3. #23
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Hàng trăm công nhân bị bắt tìm viên kim cương 2 triệu đồng


    Thứ năm, 13/8/2015 | 22:37 GMT+7

    Trong lúc gia công làm văng mất viên kim cương thô trị giá 2 triệu đồng ra, nữ nhân viên cùng hàng trăm công nhân khác bị Phó tổng giám đốc người Nhật yêu cầu ở lại tìm đến nửa đêm và kéo dài nhiều ngày sau.


    Các công nhân đình công trước công ty. Ảnh: Hải Thuận.

    Trưa 13/8, hàng trăm công nhân Công ty TNHH Rydiam Sài Gòn (chuyên gia công chế tác kim cương, quận Gò Vấp, TP HCM) đình công, phản đối một số yêu cầu của lãnh đạo, trong đó có việc tìm viên kim cương đã mất cách nay 6 ngày.

    Theo nữ công nhân tên Hà (38 tuổi, ngụ quận Bình Thạnh), trưa 7/8, khi cô đang gia công thì bất ngờ viên kim cương thô (trị giá khoảng 2 triệu đồng) văng ra khỏi đĩa quay. Cô đã cố gắng tìm kiếm nhưng không được.

    Đến chiều, khi hết giờ làm, Phó tổng giám đốc người Nhật Akira Sato yêu cầu toàn thể hơn 300 nhân viên công ty ở lại tìm đến 23h, đóng cửa công ty không cho ai ra về. Người nhà của các công nhân bức xúc đã gọi điện báo công an phường.

    Sau khi lực lượng chức năng có mặt, các công nhân được mở cửa cho về. Riêng chị Hà vẫn ở lại làm biên bản với công an hơn một giờ nữa. Hôm sau dù là ngày nghỉ nhưng mọi người được yêu cầu tiếp tục đến tìm kiếm viên kim cương nhưng vẫn không thấy. Những ngày qua trong khi các công nhân làm việc, chị Hà vẫn bị bắt tìm tài sản thất lạc.

    Theo các công nhân, Phó tổng giám đốc không thống nhất việc trả tiền tăng ca cho họ trong thời gian tìm kiếm, mà còn đưa ra những chính sách cắt thưởng nếu ai làm văng kim cương ra ngoài hoặc không chuyên cần.

    Cụ thể, nếu ai làm văng kim cương ra ngoài (nhưng không mất) lần đầu sẽ cắt thưởng 100.000 đồng, lần thứ 2 là 200.000 đồng. Một tháng nghỉ 3 ngày sẽ cắt một phần tiền thưởng, xem xét thưởng cuối năm ở mức lương cơ bản (3,3 triệu đồng mỗi tháng). Hiện tổng thu nhập của một công nhân 5-6 triệu đồng mỗi tháng tùy theo năng suất làm việc.

    Trao đổi VnExpress, bà Nguyễn Hồ Đông Nhi, trợ lý của ông Akira Sato cho biết, sự việc xảy ra là do hiểu nhầm, chưa thống nhất giữa công nhân và lãnh đạo công ty. Sau khi làm việc với Liên đoàn lao động, công an, nghe công nhân trình bày nguyện vọng, công ty đã bỏ quy định về mức phạt, chính sách tiền thưởng của công nhân vẫn như cũ. Ngày mai các công nhân sẽ đi làm bình thường.

    "Vì muốn công nhân có trách nhiệm hơn với việc bảo quản kim cương cũng như tài sản công ty nên tôi mới yêu cầu như vậy. Đối tác giao 1.000 viên kim cương cho công ty gia công thì muốn nhận lại số lượng thành phẩm như thế. Giá trị của viên kim cương là một phần nhưng vì uy tín của công ty nên việc bảo quản đầy đủ khi giao lại cho đối tác là điều quan trọng nhất. Cho nên lãnh đạo muốn các nhân viên của công ty hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm", bà Nhi nói.

    Hải Thuậnzzzzzzzzzzzzzzzzz
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  4. #24
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2012
    Bài gửi
    311
    Thanks
    54
    Thanked 48 Times in 40 Posts
    Chuyện sống sót của người lênh đênh trên biển 438 ngày


    Thứ ba, 10/11/2015 | 21:41 GMT+7

    Salvador Alvarenga đang câu cá ngoài khơi biển Mexico thì cơn bão ập đến, khiến anh chỉ kịp để lại dấu hiệu cầu cứu SOS và biến mất trong 438 ngày.
    Người mất tích trên biển 66 ngày vẫn sống sót


    Alveranga sống sót trở về hồi đầu năm 2014. Ảnh: Guardian

    Theo Guardian, câu chuyện bắt đầu hôm 18/11/2012, một ngày sau khi bão tới, Alveranga, ngư dân 36 tuổi, cố gắng bình tĩnh và động viên người bạn đồng hành thiếu kinh nghiệm Ezequiel Cordoba, khi cả hai đang cách xa đất liền 80 km, vạch lộ trình về bờ.

    Trong khi Alveranga cố gắng điều khiển con thuyền bị hàng trăm lít sóng biển đổ vào, đang chực chìm, thì Cordoba điên cuồng tát nước ra ngoài. Con thuyền dài 7,6 mét, rộng cỡ chiếc xe bán tải, không kính, không đèn, nó hầu như vô hình trên biển. Trên boong tàu là một chiếc thùng to cỡ tủ lạnh, chứa đầy cá ngừ, mahimahi và cá mập mà họ bắt được sau hai ngày. Nếu có thể đưa nó lên bờ đem bán, đủ cho họ sống trong một tuần. Ngoài ra, tàu còn có 70 lít xăng, 16 lít nước ngọt, 23 kg cá mòi khô, 700 cái móc nhỏ, dây thừng, một cây lao, ba con dao, một chiếc điện thoại di động và một thiết bị GPS không thấm nước, đài bán dẫn hai chiều, 91 kg đá lạnh và vài thứ khác.

    Họ chống chịu nhiều giờ trên biển, cho đến sáng ngày thứ hai, thì động cơ bắt đầu hỏng. Alverenga bật đài, gọi ông chủ: "Willy! Willy! Willy! Động cơ hỏng rồi!"

    "Bình tĩnh nào, anh bạn, cho tôi tọa độ của anh", Willy trả lời, từ cảng biển Costa Azul. "GPS hỏng rồi."

    "Thả neo xuống", Willy hướng dẫn. "Chúng tôi không có neo", Alverenga trả lời. Anh nhận thấy con tàu không có neo từ trước khi khởi hành, nhưng không quan tâm vì cho rằng, mình không cần dùng tới.

    "Được rồi, chúng tôi đi tìm anh đây", Willy phản hồi. "Đến nhanh lên, tôi thực sự đang mắc kẹt ở đây", Alverenga hét lên. Đó là những lời cuối cùng của anh, trước khi mất tích 14 tháng.

    Những con sóng dữ dội không ngừng đập vào mạn thuyền. Alverenga nhận thấy gần 500 kg cá đánh bắt được, chính là thủ phạm khiến đầu thuyền nặng và không ổn định. Không kịp tham khảo ý kiến ông chủ, anh và đồng đội quyết định đổ hết số cá đi. Những con cá tươi thơm mùi máu thu hút đàn cá mập vây quanh, họ phải hết sức cẩn thận, nếu không muốn rơi xuống nước và bị cá mập xé xác.

    Họ lại tiếp tục đổ đá và xăng đi. Alverenga xâu 50 cái phao lại, tạo thành một cái neo nổi, giữ thuyển ổn định trên mặt biển. Đến 10h sáng, chiếc đài bán dẫn hỏng nốt. Alverenga dự kiến, cơn bão sẽ kéo dài ít nhất 5 ngày, mà họ đã hỏng tất cả mọi thứ, từ động cơ, đến thiết bị liên lạc vô tuyến, và cả GPS, vào ngay chiều ngày thứ nhất.

    Mặt trời lặn, cơn bão tiếp tục hoành hành, trong khi Cordoba và Alverenga run rẩy vì lạnh. Họ lộn ngược thùng nước đá, trốn vào bên trong, ôm chặt lấy nhau để giữ ấm. Thế nhưng, nước biển không ngừng trút lên thuyền, hai người phải thay nhau ra ngoài mỗi 10-15 phút, để tát nước. Mưa bão che lấp bầu trời, cả hai không biết mình đang ở đâu, cũng không thể nhìn lên trời đoán sao tính khoảng cách.

    Nước tiểu và thịt sống

    Đói bụng, không có móc câu, Alverenga nghĩ ra cách săn cá liều lĩnh. Anh quỳ gối, ép ngực chặt mạn thuyền, đảo mắt canh chừng cá mập, thò một cánh tay xuống ngập nước dụ cá. Khi con cá tới gần, anh đấm mạnh vào mõm, lấy móng tay cắm phập vào da thịt, lôi nó lên thuyền. Cordoba lấy dao xẻ thịt, cắt thành dải nhỏ, phơi nắng cho khô rồi cả hai cùng ăn. Alverenga nhồi đầy miệng thịt sống lẫn thịt khô, không bận tâm về mùi vị. Thi thoảng, họ bắt được rùa biển hoặc cá chuồn.

    Rồi nước ngọt cũng hết, Alverenga bắt đầu uống nước tiểu của mình, động viên Cordoba làm theo. Nó có vị mặn, nhưng không đến nỗi khó uống. Chí ít, nó cung cấp thêm chút ít hydrat cho hai người. Alverenga từ lâu biết rằng, uống nước biển rất nguy hiểm. Do đó, tuy rất khát, nhưng hai người không dám uống giọt nước biển nào.

    "Tôi đói đến nỗi phải ăn từng mẩu móng tay mình", Alverenga nói. Anh vớt sứa lên, nuốt chửng cho đỡ đói. "Mới đầu có cảm giác như cổ họng bị đốt cháy, nhưng lúc sau cũng không đến nỗi tệ".

    Lênh đênh 14 ngày trên biển, Alvarenga đang ngồi tựa vào thùng đựng đá thì nghe thấy tiếng lộp bộp. "Mưa rồi", Alverenga hét lên. Cả hai vội đem chiếc thùng đựng nước ra cọ rửa sạch sẽ, hứng mưa. Sau nhiều ngày bẩn thỉu, uống nước tiểu và máu rùa, cuối cùng, hai người được tắm rửa, uống nước mưa thỏa thích. Họ quyết định sẽ duy trì khẩu phần ăn nghiêm ngặt.


    Chiếc thùng đựng nước đá trên tàu của Alverenga. Ảnh: Guardian

    Sau nhiều tuần trên biển, Alverenga và Cordoba trở thành những người nhặt và phân biệt rác cừ khôi. Họ túm lấy và lưu trữ tất cả những chai nhựa rỗng tìm thấy. Thậm chí, họ còn nhặt được một túi nhựa màu xanh, bên trong chứa kẹo cao su và hạnh nhân; hay một nửa cây bắp cải, vài củ cà rốt và một bịch sữa thiu, nhưng vẫn uống. Có thực phẩm và nước uống dự trữ, Cordoba và Alverenga ngồi ngắm biển, tâm sự về mẹ. "Chúng tôi kể cho nhau nghe về mẹ mình", Alverenga nhớ lại. "Chuyện chúng tôi đã hư ra sao và cầu xin Chúa tha tội. Chúng tôi tưởng tượng rằng có thể trở về ôm hôn mẹ, hứa sẽ làm việc chăm chỉ hơn để mẹ không còn phải lao động vất vả nữa. Nhưng mọi điều lúc đó đều quá muộn".

    Mất bạn đồng hành

    Sau hai tháng trên biển, Alverenga bắt đầu quen với việc bắt chim, cá, rùa thì Cordoba lại có dấu hiệu suy giảm thể chất và tinh thần. Cordoba bị ốm vì ăn thịt chim sống, anh ta ra một quyết định điên rồ: không ăn thứ gì ngoài uống nước. Cordoba nhanh chóng kiệt sức, không đủ lực đưa chai nước lên miệng. Alverenga đút từng mẩu nhỏ thịt chim, hoặc thịt rùa vào miệng Cordoba, nhưng anh ta cắn chặt răng lại.

    Hai người thỏa thuận, nếu Cordoba còn sống, anh ta sẽ tới El Salvador và thăm cha mẹ của Alverenga. Nếu Alverenga còn sống, anh phải trở về Chiapas, Mexico, tìm mẹ của Cordoba. "Tôi sắp chết rồi", Cordoba nói trong một buổi sáng. "Đừng nghĩ nữa, ngủ đi một tí", Alverenga trả lời, nằm xuống cạnh Cordoba."Tôi mệt quá, cho tôi ít nước", Cordoba rên rỉ, thở khó nhọc. Alverenga cầm chai nước đổ vào miệng Cordoba, nhưng anh ta không nuốt, người bỗng giật lên từng cơn. Alvereanga hoảng sợ, hét lên: "Đừng bỏ tôi một mình! Anh phải chiến đấu, phải sống tiếp! Tôi phải làm gì nếu thiếu anh?" Cordoba không đáp, anh đã chết, mắt mở to. "Tôi dựng anh ta lên, cố giữ không cho sóng đánh thi thể khỏi thuyền. Tôi khóc hàng tiếng trời".

    Sáng hôm sau, Alverenga nhìn chằm chằm vào Cordoba ở mũi thuyền, hỏi cái xác: "Cậu thấy thế nào? Ngủ có ngon không?" - "Tôi ngủ ngon, anh thì sao? Ăn sáng chưa?" Alverenga tự trả lời, như thể đang nói chuyện với Cordoba ở thế giới bên kia. Cách dễ dàng nhất để chống chịu nỗi đau mất đi người bạn đồng hành duy nhất, là giả vờ anh ta không chết.

    Sáu ngày sau khi Cordoba qua đời, Alverenga ngồi cạnh, chuyện trò với cái xác trong một đêm không trăng. Đột nhiên, Alverenga bừng tỉnh, bị sốc khi phát hiện mình đang nói chuyện với tử thi. "Đầu tiên, tôi cọ rửa chân cậu ta. Quần áo cậu ấy vẫn dùng tốt, vì thế, tôi lột chiếc quần soóc và áo phông dài tay ra và mặc vào. Rồi sau đó, tôi đẩy cậu ta xuống nước, ngất lịm đi". Vài phút sau, Alverenga tỉnh dậy, sợ hãi. "Tôi biết làm gì một mình đây? Không ai nói chuyện cùng tôi cả? Tại sao người chết là cậu ấy mà không phải tôi? Tôi tự dằn vặt." Ý chí sống còn và nỗi sợ tự tử (mẹ anh vẫn dạy, những người tự tử không bao giờ được lên thiên đàng) vực anh dậy, tiếp tục tìm cách thoát nạn. Thị lực anh tốt dần lên, nhìn thấy cả tàu chở hàng phía đường chân trời. Anh nhảy lên, ra sức vẫy, nhưng những con tàu như máy bay không người lái, chẳng ai nhìn thấy anh.


    Quãng đường trôi dạt của Alverenga từ Costa Azul tới đảo Ebon. Ảnh: Guardian.

    Alverenga để mặc cho trí tưởng tượng bay bổng. Mỗi sáng thức dậy, anh đi quanh thuyền, nghĩ rằng mình đang chu du khắp thế giới, thưởng thức những món ăn ngon lành bên cạnh người thân, cách ly bản thân khỏi thực tế ảm đạm. Khi còn nhỏ, ông nội đã dạy anh cách theo dõi thời gian theo chu kỳ Mặt Trăng. Kiến thức này cực kỳ hữu ích, khi anh cô đơn giữa đại dương. Alverenga nhớ rõ từng kỳ trăng, đếm được 15 kỳ, và thuyết phục bản thân sắp được nhìn thấy thiên đường.
    独步傲游忘世俗
    Độc bộ ngao du vong thế tục
    看遍人间百事奸
    Khán biến nhân gian bách sự gian

  5. #25
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2012
    Bài gửi
    311
    Thanks
    54
    Thanked 48 Times in 40 Posts

    Tiếp theo...

    Nhìn thấy thiên đường

    Cuối cùng, khi bầu trời đầy chim biển, Alverenga giật mình, phát hiện một hòn đảo nhiệt đới Thái Bình Dương xuất hiện trong sương mù. Anh cứ nghĩ mình bị ảo giác, nhưng không, nhìn kỹ, anh phát hiện đó là một hòn đảo nhỏ, không lớn hơn sân bóng đá, nhìn có vẻ như đảo hoang bởi không có đường xá, xe cộ hay nhà cửa.

    Alvereanga đánh liều, dùng dao cắt phao neo thuyền, chấp nhận mạo hiểm con thuyền có thể bị sóng đánh chìm. Khi còn cách bờ 10 mét, Alverenga nhảy xuống, kéo thuyền vào bờ. Một cơn sóng lớn ném anh và thuyền lên bãi biển, úp mặt xuống cát. "Tôi nắm chặt cát, như thể đó là kho báu", Alverenga kể lại. Quần áo tơi tả, anh trườn qua một thảm lá cọ ướt sũng, mấy cái vỏ dừa và đám hoa thơm. Anh thậm chí không đứng vững được vài giây. "Tôi chỉ còn da bọc xương", Alverenga kể. Hòn đảo nơi Alverenga dạt vào là Tile Islet, một phần của Ebon Atoll, mũi phía nam trong số 1.156 hòn đảo của đảo quốc Marshall, một trong những vùng xa xôi cách biệt nhất Trái Đất. Vượt qua những lùm cây, Alverenga nhận ra, mình đang đứng giữa một con kênh nhỏ nối từ bãi biển đến nhà của Emi Libokmeto và chồng cô, Russel Laikidrik. "Tôi đang nhìn quanh thì thấy một người đàn ông da trắng", Emi nói. Cô xay xát và sấy dừa trên đảo. "Anh ta đang la hét, trông có vẻ yếu và đói khát. Tôi chợt nghĩ, người này chắc hẳn rơi từ một con tàu nào đó và bơi vào đây". Họ mời Alverenga vào nhà, anh vẽ một chiếc thuyền, một người đàn ông và bờ biển, nhưng rồi không vẽ nữa. Làm sao anh có thể giải thích chuyến trôi dạt hàng trăm km trên biển chỉ bằng vài nét vẽ. Anh hỏi xin thuốc, bác sĩ, nhưng vợ chồng Emi chỉ lắc đầu và cười. "Mặc dù chúng tôi không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng tôi cứ mở miệng nói suốt", Alverenga kể lại. "Tôi càng nói, cả ba càng phá lên cười. Tôi cũng không hiểu lý do họ cười, còn tôi, cười vì mình đã sống". Sau khi chăm sóc Alverenga cả buổi sáng, Russel đi thuyền lên thị trấn và cảng biển đảo Ebon để báo chính quyền xin giúp đỡ. Vài giờ sau, một nhóm cảnh sát, y tá, đến nơi, thuyết phục anh ngồi thuyền để đưa về Ebon chăm sóc.

    Trong lúc đó, câu chuyện về Alverenga lan truyền khắp nơi, khởi nguồn từ một bài báo trên AFP đăng hôm 31/1/2014. Phóng viên khắp nơi đổ về đảo Ebon, hy vọng khai thác chuyện giật gân về Alverenga, hoặc cho rằng câu chuyện sống sót của anh là vụ lừa đảo. Tuy nhiên, kiểm tra lại mã số trên con tàu của Alverenga cho thấy, trùng khớp với con tàu khởi hành hôm 17/11/2012 và biến mất. Đội tìm kiếm cứu nạn Mexico cũng xác nhận, họ đã bỏ cuộc tìm kiếm Alverenga và Cordoba vì bão to và tầm nhìn kém. Những người đi biển dày dạn kinh nghiệm cũng cho rằng, thương tích trên người Alverenga cho thấy, anh đã phải trải qua quãng thời gian dài trên biển. Đại sứ quán Mỹ tại Marshall cũng công nhận điều này.

    Về phía Alverenga, sức khỏe của anh xấu dần đi. Chân sưng vù do mất nước lâu ngày. Qua 11 ngày điều trị, anh mới ổn định, đủ để về quê nhà El Salvador đoàn tụ với gia đình. Alverenga bị chẩn đoán thiếu máu, gan nhiễm ký sinh trùng, có thể do chế độ ăn thịt rùa và chim biển sống. Alverenga cho rằng, ký sinh trùng có lẽ đã bò lên đầu và tấn công não anh. Anh không thể ngủ sâu giấc, và thường xuyên bị ám ảnh vì cái chết của Cordoba. Ngay khi đủ sức khỏe, anh lên đường tới Mexico, hoàn thành lời hứa gặp mẹ của Cordoba. Nhiều tháng sau khi về nhà, Alverenga vẫn còn bị sốc. Anh không chỉ sợ nhìn thấy biển, mà còn sợ nước. Khi đi ngủ, anh luôn phải để đèn sáng, và có người bên cạnh. Phải mất đến một năm, Alverenga mới bình thường trở lại. "Tôi đã phải chịu đói, khát, cô đơn cùng cực, nhưng không tự tử", Alverenga nói. "Ta chỉ có một cơ hội để sống, vì thế, phải trân trọng nó", người trải qua hơn 14 tháng phi thường trên biển kết luận.

    Hồng Hạnh
    独步傲游忘世俗
    Độc bộ ngao du vong thế tục
    看遍人间百事奸
    Khán biến nhân gian bách sự gian

  6. #26
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Nov 2011
    Bài gửi
    762
    Thanks
    28
    Thanked 113 Times in 88 Posts
    Lâm Đồng cấm cán bộ công chức đi chợ cũ


    Chủ nhật, 15/11/2015 | 00:00 GMT+7

    Không thu hút được tiểu thương qua chợ mới, huyện Di Linh (Lâm Đồng) ra văn bản cấm cán bộ, công chức, viên chức mua sắm tại chợ cũ. Chiều 14/11, nhiều tiểu thương chợ Di Linh (Lâm Đồng) tụ tập phản ứng lệnh cấm mua bán tại đây của lãnh đạo địa phương. Hàng chục cảnh sát được triệu tập để giữ trật tự.

    Trước đó, Phòng Nội vụ huyện này có văn bản cấm cán bộ, công chức, viên chức, giáo viên và người lao động làm việc trong các cơ quan nhà nước mua sắm tại chợ cũ Di Linh. Các đơn vị này đồng thời phải vận động mọi người mua sắm tại chợ mới.


    Văn bản yêu cầu, hàng ngày, mỗi cơ quan cử cán bộ kiểm tra tại khu vực chợ cũ Di Linh. "Nếu phát hiện cán bộ, công chức, viên chức, người lao động các cơ quan, đơn vị của huyện vi phạm thì tiến hành nắm bắt thông tin, ghi hình, lập biên bản báo cho thủ trưởng cơ quan, tổ trưởng thanh tra công vụ để tổ báo cáo UBND huyện", công văn nêu.

    Các cán bộ được cử kiểm tra phải thực hiện báo cáo mỗi ngày, từ 16h đến 16h30. Thời gian kiểm tra đến hết ngày 27/11.


    Chợ Di Linh mới vắng bóng người trong khi chợ cũ xuống cấp. Ảnh: H

    Theo UBND huyện Di Linh, chợ cũ với khoảng 400 ki-ốt đã xuống cấp, quá tải do được xây dựng từ năm 1993. Đồng thời, cơ sở hạ tầng trong chợ không đồng bộ, diện tích chật hẹp. Ngoài ra, nước thải, vệ sinh môi trường, an toàn cháy nổ trong chợ không đảm bảo. Năm 2006 và 2007 liên tiếp xảy cháy chợ nên địa phương xây chợ mới theo quy hoạch.

    Chợ Di Linh mới với gần 600 ki-ốt đi vào hoạt động ngày 25/9 nhưng đến nay khá vắng vẻ khi chỉ có vài chục sạp buôn bán. Do không thống nhất được với chủ đầu tư về giá thuê sạp, ki-ốt ở chợ mới nên hàng trăm tiểu thương không chịu di dời, vẫn ở lại chợ cũ bán bất chấp lệnh cấm. Gần 300 tiểu thương đã gửi đơn khiếu nại và kiến nghị lên UBND huyện.

    Hoài Thanh
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ'' ?
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao...

  7. #27
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Nhân sâm nở hoa sau 8 năm ngâm trong bình rượu



    Thứ bảy, 9/1/2016 | 20:00 GMT+7

    Ông Viên người Bắc Kinh phát hiện cây nhân sâm ngâm trong bình rượu kín của gia đình nở hoa trắng hôm 3/1.
    Nạn đào trộm nhân sâm nghìn đô ở Mỹ

    Theo Xinhua, trong bình rượu nhà ông Viên có hai cây nhân sâm. Một cây dài hơn 10 cm, chỗ lớn nhất có đường kính khoảng hai cm. Từ phần gốc cây nhân sâm này vươn ra đoạn rễ mảnh mọc chừng 5-6 bông hoa nhỏ màu trắng.

    "Gần 10 năm trước, tôi mua cây nhân sâm khô to cỡ ngón tay cái bọc trong giấy báo ở vùng đông bắc. Lúc mới mua về tôi vẫn để bên ngoài, hai năm sau mới đem ngâm rượu 60 độ trong một cái bình to", ông nói. Ông để bình rượu ở góc nhà, hiếm khi đụng tới.


    Nhân sâm ngâm rượu nở hoa. Ảnh: Xinhua

    "Khoảng một tháng trước, trong lúc dọn phòng tôi mới lôi nó ra, phát hiện có hoa trắng nở. Thật là hiếm có", ông cười nói. Ông đem chuyện đi hỏi các thầy thuốc Đông y gần nhà nhưng không ai giải thích được.

    Theo ông Triệu Thế Vĩ, giám đốc Vườn Bách thảo Bắc Kinh, các loài thực vật khi ngâm trong rượu có độ cồn cao sẽ không thể sống được. Tuy nhiên, cây nhân sâm nhà ông Viên nở được hoa, có lẽ do lớp vỏ khô bên ngoài đã bảo vệ tổ chức bên trong.

    Theo đó, rượu tuy ngấm vào lớp thịt ngoài của nhân sâm, nhưng không ngấm được vào trong. Do ngâm lâu năm, nồng độ cồn trong rượu giảm xuống cộng với môi trường thuận lợi, đã tạo điều kiện cho nhân sâm nở hoa.

    "Thực vật trong môi trường khắc nghiệt vẫn khai hoa nở nhụy là một loại sinh tồn, một phản ứng tự nhiên", ông Triệu nói, xác nhận đúng là cây nhân sâm của ông Viên nở hoa.

    Hồng Hạnh
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  8. #28
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2013
    Bài gửi
    308
    Thanks
    19
    Thanked 36 Times in 33 Posts
    Không chịu đi chơi, gái trẻ bị bạn trai đánh rụng 4 cái răng



    Nguyệt thừa nhận, giữa mình và Đức có mối quan hệ yêu đương từ khoảng giữa năm 2015. Vẻ bề ngoài lãng tử, sành điệu của Đức đã khiến Nguyệt say đắm. Tuy nhiên, sau một thời gian yêu đương, Nguyệt nhận thấy giữa mình và Đức không hợp nhau nên đã chủ động chấm dứt tình cảm. Tuy nhiên, Đức vẫn tìm mọi cách gặp Nguyệt để níu kéo.



    Chân dung Cao Xuân Đức.

    "Đức là người từng có tiền án về tội trộm cắp tài sản, trên địa bàn, Đức nổi nên giống như một thanh niên nghịch ngợm khiến đám bạn bè trang lứa phải nể sợ. Những người bạn của Đức thường đã bỏ học và có tính cách giống nhau..." - ông Tĩnh cho biết.

    Cũng trong thời gian này, chuyện tình của Nguyệt bị cha mẹ phát hiện nên họ ra sức ngăn cản. Với lý do phải chuẩn bị ôn thi cho những năm cuối cấp, Nguyệt quyết tâm chủ động chia tay người bạn trai.

    Với bản tính của mình, Đức cho rằng bị người yêu "đá" là điều nhục nhã với bạn bè nên không thể chấp nhận sự thật. Đức tìm mọi cách gặp bạn gái để níu kéo. Ban đầu, Đức ngọt nhạt nhưng khi Nguyệt cương quyết thì Đức lại có những lời lẽ dọa nạt.

    Đến ngày 21/3/2016, sau 2 lần chủ động tìm gặp Nguyệt rủ đi chơi nhưng bị từ chối, Đức đã vung cây côn chuẩn bị sẵn trong người đánh khiến Nguyệt bị gẫy mất 4 chiếc răng.

    Ông Nguyễn Huy Hoàng - Trưởng thông Bảo Thương, xã Sơn Quang cho biết: "Nguyệt hiện giờ đã đi học bình thường, 4 chiếc răng cửa cũng đã được khắc phục thẩm mỹ, khó ai có thể nhận ra đó là những chiếc răng giả. Mọi chi phí đều do gia đình Nguyệt tự chi trả". Trao đổi nhanh với mẹ của nữ sinh bị đánh, bà cho biết: "Giờ mọi chuyện cũng trở lại binh thường rồi, con gái tôi không bị sốc nhiều như ngày đầu mới xảy ra chuyện nữa. Trong phiên tòa hôm trước, HĐXX cũng có nói tới chuyện gia đình Đức phải đền bù chi phí cho chúng tôi nhưng tới thời điểm này vẫn chưa thấy họ có hành động gì".
    Theo Phunuonline

  9. #29
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    669
    Thanks
    16
    Thanked 91 Times in 76 Posts
    Hành trình vượt ngục khó tin của 3 phạm nhân


    Thứ Hai, 29/08/2016 01:45

    (CAO) Ba phạm nhân bện và se các sợi vải lấy từ quần áo với kem đánh răng trộn lẫn cát dùng để cưa song sắt cửa sổ. Bước thứ 2, chúng xả nước trong phòng giam cho đất mềm ra rồi dùng ca, tô nhựa múc đất đổ lên sàn nhà đào hầm để trốn ra ngoài.

    TAND tỉnh Gia Lai đã đưa ra xét xử 3 phạm nhân về tội “trốn khỏi nơi giam giữ”. Danh tính 3 phạm nhân có màn vượt ngục “như phim hành động” gồm: Trần Thanh Nam đang chấp hành án tù 19 năm 3 tháng 6 ngày tù, Nguyễn Đức Hạnh chấp hành án phạt 20 năm 5 tháng 9 ngày tù và Trần Văn Lộc chấp hành án phạt 15 năm 5 tháng 3 ngày tù.

    Cả 3 phạm nhân đang chấp hành án phạt tù tại Phân trại số 1, Trại giam Gia Trung, Tổng cục VIII, Bộ Công an. Ba phạm nhân lần lượt bị bắt lại sau đó.

    Theo cáo trạng, vào khoảng đầu tháng 12-2015 Trần Thanh Nam nảy sinh ý định trốn khỏi nơi giam nên rủ thêm Hạnh và Lộc. Lộc hướng dẫn và đưa cho Trần Thanh Nam một cái áo phạm nhân, Trần Thanh Nam, Nguyễn Đức Hạnh bện và se các sợi vải lấy từ quần áo với kem đánh răng trộn lẫn cát dùng để cưa song sắt cửa sổ.

    Hàng ngày, sau khi ăn cơm tối xong, Trần Thanh Nam và Nguyễn Đức Hạnh thay nhau cưa song sắt cửa sổ buồng giam số 9, sau mỗi lần cưa thì lấy cơm, kem đánh răng trít mối cưa lại và thay nhau hát và gõ nhịp vào thùng nhựa nhằm tránh sự kiểm tra, phát hiện của cán bộ. Đến ngày 20-1-2016 thì cưa xong 5 mối sắt, nhưng do bị kiểm tra thường xuyên nên không trốn được.

    Ngày 25-1, Nguyễn Đức Hạnh dùng đoạn song sắt để khoét một lỗ thủng tường kích thước 40x28 cm thông từ buồng giam số 9 sang buồng giam số 8 để Trần Văn Lộc chui sang. Để tránh bị phát hiện, Nam gỏ xô nhựa và hát gây tiếng ồn.


    Ba phạm nhân có màn vượt ngục như phim hành động

    Khi cả 3 đã cùng ở 1 phòng, Lộc và Hạnh dùng thanh sắt đục tường còn Nam hát hò để át tiếng động. Tuy nhiên, kế hoạch đào tường bất thành, Lộc chuyển hướng sang đào hầm từ bệ cầu.

    Khi Trần Văn Lộc đào được bệ cầu lên, chúng xả nước xuống cho đất mềm ra và dùng đoạn sắt, ca, tô nhựa múc đất đổ lên sàn nhà. Cả 3 đào được một hố rộng khoảng 1m, sâu 1m, dài khoảng 3 m.

    Ngày 26-1, lợi dụng trời mưa, gió lạnh Trần Văn Lộc, Nguyễn Đức Hạnh, Trần Thanh Nam lần lượt từng người chui ra. Cả 3 tiếp tục đục tường rào trong đêm rồi lẫn trốn vào rừng.

    Đến ngày 5-2, Trần Văn Lộc đang trốn tại thị trấn Phú Mỹ, huyện Phú Tân, tỉnh An Giang thì bị phát hiện, bắt giữ. Nguyễn Đức Hạnh bị lực lượng Công an Trại giam Gia Trung phối hợp Công an phường Bình Tân và Công an thị xã Đồng Xoài bắt giữ vào ngày 25-2, khi đang nhậu tại quán thuộc phường Bình Tân, thị xã Đồng Xoài, tỉnh Bình Phước.

    Riêng Trần Thanh Nam, sau nhiều ngày lang bạt ở các nơi, đến ngày 24-3, bị lực lượng Công an Trại giam Gia Trung bắt giữ tại buôn Pai A, xã Đăk Pơi, huyện Lăk, tỉnh Đăk Lăk.

    HĐXX tuyên phạt ba phạm nhân Nguyễn Đức Hạnh, Trần Văn Lộc (cùng 9 năm) và Trần Thanh Nam (9 năm 6 tháng) cùng về tội “trốn khỏi nơi giam giữ”. Riêng Trần Văn Lộc thêm 4 năm tù vì “tội trộm cắp tài sản”. Tất cả bản án tù được cộng dồn với bản án đang phải chấp hành.

    Chí Dũng

    一壶浊酒喜相逢
    古金多少事,都付笑谈中


    Một vò rượu đục vui gặp gỡ,
    Chuyện đời tan trong chén rượu nồng./.

  10. #30
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    486
    Thanks
    30
    Thanked 48 Times in 42 Posts
    Viện trưởng VKS bị đâm trong phòng làm việc


    Chiều hôm nay, ông Tô Ngọc Chuẩn (Viện trưởng VKSND huyện Quốc Oai, Hà Nội) được phát hiện gục trong phòng, người mang thương tích.

    Trao đổi với VnExpress, Chánh Văn phòng HĐND - UBND huyện Quốc Oai xác nhận, khi nhân viên mở cửa phòng của Viện trưởng Chuẩn thì thấy ông đã bị đâm gục.

    Ông Chuẩn được đưa vào bệnh viện huyện, sau đó chuyển tới Bệnh viện 103 ở quận Hà Đông. "Hiện chưa có thông tin về tình trạng sức khỏe", vị này nói.

    Công an đã khám nghiệm hiện trường để xác minh vụ việc.

    Phương Sơn
    Đèn mờ như ánh sao rơi,
    Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
    Rót thêm chén nữa đi em,
    Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •