Bác bỏ lập luận của Đại sứ TQ: Hãy trả lại bình yên cho Biển Đông
(ĐSPL) - Ngày 17/7, Đại sứ Việt Nam tại Vương quốc Bỉ đã viết bài “Hãy trả lại bình yên cho Biển Đông” nhằm bác bỏ những lập luận sai sự thật của Đại sứ Trung Quốc Dương Yến Di khi cố biện hộ cho hành động hạ đặt giàn khoan của Trung Quốc. Báo Đời sống và Pháp luật trân trọng giới thiệu tới bạn đọc bài viết của Đại sứ Việt Nam tại Vương quốc Bỉ, kiêm nhiệm Đại công quốc Luxembourg và Ủy ban Châu Âu Phạm Sanh Châu đăng trên tờ New Europe ngày 17/7.
Ngày 28/6/2014, người đồng nghiệp của tôi, Đại sứ Trung Quốc tại Liên minh châu Âu Dương Yến Di đã có bài viết trên tờ New Europe về vụ “giàn khoan” ở biển Đông và về luật pháp quốc tế liên quan để giải quyết tranh chấp. Tôi tán thành cách tiếp cận dựa trên cơ sở luật pháp quốc tế của Đại sứ Dương, tuy nhiên cá nhân tôi muốn đưa ra một vài phản biện đối với những lập luận chưa chính xác của Đại sứ Dương, và giải thích tại sao những lập luận này không thể đứng vững khi xem xét kỹ lưỡng dưới góc độ của luật pháp quốc tế.
Đại sứ Dương đã cố biện hộ cho hành động hạ đặt giàn khoan của Trung Quốc bằng hai luận điểm: Trung Quốc có “chủ quyền không thể chối cãi” đối với quần đảo “Tây Sa” và “vùng nước không có tranh chấp của quần đảo Tây Sa”. Với tất cả sự tôn trọng, tôi xin khẳng định cả hai lập luận trên của Đại sứ Dương đều sai sự thật:
Thứ nhất, theo quy định của luật pháp quốc tế về thụ đắc lãnh thổ, việc các cá nhân khai phá một vùng lãnh thổ là chưa đủ để hình thành quyền sở hữu của một quốc gia đối với lãnh thổ đó. Ngay cả việc phát hiện lãnh thổ trên danh nghĩa quốc gia cũng chỉ tạo ra “danh nghĩa chủ quyền ban đầu” (inchoate title), muốn thiết lập chủ quyền với vùng lãnh thổ này, chính quốc gia đó cần có những hành động chiếm hữu, quản lý liên tục và hiệu quả. Cái gọi là quần đảo Tây Sa thực chất là quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam (tiếng Anh là Paracels) đã được Nhà nước Việt Nam quan tâm, nỗ lực xác lập và thực thi chủ quyền ít nhất là từ thế kỷ 17. Điều này được ghi rõ trong các tài liệu lịch sử chính thức của Việt Nam và của các quốc gia khác. Đại sứ Dương có thể tham khảo bộ sưu tập bản đồ trong cuốn Bản đồ Thế giới (World Atlases) của nhà địa lý nổi tiếng người Bỉ Philippe Vandermaelen, trong đó ấn bản năm 1827 đã thể hiện rất rõ Hoàng Sa thuộc đế chế An Nam (Việt Nam) trong phần bản đồ về Nam Kỳ (Cochinchine). Trái lại, phía Trung Quốc không đưa ra được bằng chứng nào chứng minh việc Trung Quốc xác lập và thực thi chủ quyền đối với quần đảo này trong suốt chiều dài lịch sử. Không có sách lịch sử hay bản đồ chính thức nào của Trung Quốc ghi nhận Hoàng Sa và cả Trường Sa là một phần lãnh thổ của Trung Quốc cho đến tận giữa thế kỷ XX. Trong tất cả các tài liệu và bản đồ chính thức của Trung Quốc, điểm cực Nam của lãnh thổ Trung Quốc chưa bao giờ vượt quá đảo Hải Nam. Điều này cũng đã được ghi nhận trong ấn bản World Atlases của Philippe Vandermaelen nói trên.
Chính lịch sử và văn hóa Trung Quốc đã chứng minh nước này chưa từng có ý định chiếm hữu lãnh thổ trên biển. Trong hàng ngàn năm lịch sử, đối với người Trung Quốc, biển luôn gắn liền với cướp biển và sự bất ổn. Vì thế, rất nhiều triều đại Trung Quốc, đến tận đời nhà Minh và nhà Thanh, vẫn tiếp tục thi hành chính sách cấm các hoạt động trên biển, được biết đến với tên gọi Chính sách Hải Cấm (Haijin). Chính sách này cấm tàu bè ra biển, buộc người phải di chuyển vào trong lục địa 30-40 dặm, người nào dám cả gan vươn ra biển sẽ bị quy vào tội mưu phản chống lại triều đình và sẽ bị xử tử. Với thực tế đó, Trung Quốc khó có thể khẳng định rằng Hoàng Sa là một phần thiết yếu của lãnh thổ nước này trong hơn 1000 năm qua, bởi theo luật quốc tế, để có thể thiết lập danh nghĩa chủ quyền, các quốc gia cần phải tiến hành hoạt động thực thi chủ quyền một cách “liên tục và hiệu quả” đối với vùng lãnh thổ đó.
Bài viết của Đại sứ Dương có đề cập rằng trước năm 1974, Việt Nam chưa bao giờ chất vấn về “chủ quyền của Trung Quốc” đối với Hoàng Sa, và các tuyên bố chính thức của Việt Nam đều công nhận Hoàng Sa là một phần của lãnh thổ Trung Quốc. Điều này là hoàn toàn vô căn cứ và là sự cố tình hiểu sai lịch sử.
Tại Hội nghị San Francisco năm 1951, Trưởng đoàn Việt Nam, Thủ tướng quốc gia Việt Nam lúc đó Trần Văn Hữu đã tái khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với Hoàng Sa và Trường Sa mà không gặp phải sự phản đối của bất kỳ quốc gia nào. Trong khi đó, đề xuất của Liên Xô đề nghị công nhận chủ quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đối với hai quần đảo này đã bị 46 trên 51 nước tham gia hội nghị bác bỏ.
Ba năm sau đó, Hiệp định Giơ-ne-vơ 1954 về Đông Dương được ký kết đã ghi nhận toàn bộ lãnh thổ Việt Nam từ vĩ tuyến 17 trở xuống, bao gồm cả Hoàng Sa và Trường Sa, giao cho Việt Nam Cộng hòa quản lý. Điều này được duy trì cho tới khi đất nước thống nhất vào năm 1975. Là một nước tích cực tham gia đóng góp vào nội dung của Hiệp định, Trung Quốc ắt hẳn nắm rõ điều này. Vậy Trung Quốc sử dụng bằng chứng nào để tuyên bố rằng Việt Nam Cộng hòa đã công nhận Trường Sa và Hoàng Sa thuộc lãnh thổ Trung Quốc trước năm 1974? Sự thực là Trung Quốc đã hai lần sử dụng vũ lực đánh chiếm Hoàng Sa từ Việt Nam Cộng hòa vào các năm 1956 và 1974, giết hại nhiều người Việt Nam trong trận chiến năm 1974. Việc sử dụng vũ lực để thôn tính lãnh thổ đi ngược lại nguyên tắc cơ bản của luật pháp quốc tế được thiết lập kể từ khi kết thúc Chiến tranh Thế giới lần thứ II. Hành động bất hợp pháp này không thể mang đến cho Trung Quốc chủ quyền thực sự đối với quần đảo Hoàng Sa. Chính Trung Quốc đã xâm phạm toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam bằng việc đưa ra yêu sách chủ quyền bất hợp pháp đối với Hoàng Sa và chiếm đóng quần đảo này bằng vũ lực.
Còn nữa...