Trang 1/2 12 CuốiCuối
Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 18

Chủ đề: Chưởng môn phái Bình Định Gia chết dưới cống nước ?!

  1. #1
    Senior Member
    Tham gia ngày
    May 2012
    Bài gửi
    270
    Thanks
    32
    Thanked 22 Times in 20 Posts

    Chưởng môn phái Bình Định Gia chết dưới cống nước ?!

    Chưởng môn phái Bình Định Gia chết dưới cống nước ?!



    CN, 20/07/2014

    Khoảng 15h chiều nay (19.7), một số công nhân dọn cắt tỉa cây xanh đã phát hiện một xác người đàn ông dưới cống thoát nước gầm đường trên cao (đoạn đường giao Nguyễn Huy Tưởng - Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội).

    Một công nhân phát hiện xác cho biết, vào thời điểm trên, khi cả nhóm đang tiến hành quét rác, cắt cỏ thì ngửi thấy mùi hôi thối. Khi lại gần cống thoát nước thì phát hiện một xác người mặc chiếc áo màu vàng, trên tay vẫn còn đeo đồng hồ. Ngay lập tức, một người trong nhóm đã gọi điện báo cho công an phường để xử lý.


    Thông tin ban đầu cho hay, nạn nhân tên Trần Hưng Quang, 88 tuổi, thường trú tại khu tập thể Thanh Xuân Bắc – quận Thanh Xuân. Ông là võ sư môn phái Bình Định Gia. Trước đấy, gia đình võ sư đã đăng tin tìm người với nội dung: “Võ sư Trần Hưng Quang đã đi khỏi nhà từ rạng sáng ngày 17.7 đến nay chưa về . Thời điểm rời khỏi nhà, ông mặc áo satanh màu cá vàng, đội mũ lưỡi chai Mỹ có chữ NASA. Ông cao khoảng 1m60, nặng gần 50kg và vẫn nói tiếng Bình Định”.
    Nhận được tin báo, lực lượng công an đã có mặt tại hiện trường để tiến hành bảo vệ hiện trường và vớt xác. Ngay sau khi vớt, thi thể nạn nhân đã được khám nghệm tử thi.

    Hiện nguyên nhân vụ việc vẫn đang được tiến hành điều tra làm rõ.

    Bach_ho theo Tin mới

  2. #2
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2012
    Bài gửi
    202
    Thanks
    71
    Thanked 13 Times in 12 Posts
    Mấy hôm rồi có bão. chắc cụ già cả quá nên không biết, rõ khổ !.

  3. #3
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2013
    Bài gửi
    308
    Thanks
    19
    Thanked 36 Times in 33 Posts
    Tin này lan ra, giang hồ đồn đãi, Cao thủ võ lâm không chết thì thôi, chết tuyền chết độc.

    Trước có cụ Trần Tiến võ công cái thế, một bữa... không dưng va đầu vào tủ, chết không kịp cấp cứu; Nay đến cụ, báo chí đưa tin thân hoài đầy tuyệt kỹ, thế mà chết dưới ống cống... thật không hiểu tại sao.

  4. #4
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    Quote Nguyên văn bởi nha_que Xem bài viết
    Mấy hôm rồi có bão. chắc cụ già cả quá nên không biết, rõ khổ !.
    Một cây đại thụ đã ra đi.
    Xin thành kính chia buồn cùng gia quyến và võ phái.

  5. #5
    Senior Member
    Tham gia ngày
    May 2012
    Bài gửi
    270
    Thanks
    32
    Thanked 22 Times in 20 Posts

    Người "nuốt chửng" nhiều bí kíp võ công VN vừa ra đi tức tưởi !

    Người "nuốt chửng" nhiều bí kíp võ công VN vừa ra đi tức tưởi


    (Soha.vn) - Võ sư Trần Hưng Quang, trưởng môn phái Bình Định Gia vừa được phát hiện đã tử vong do tai nạn.
    Võ sư Trần Hưng Quang trông hệt như Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông, một nhân vật võ công cái thế, tóc bạc như cước nhưng lúc nào cũng hồn nhiên như trẻ nhỏ trong tiểu thuyết nổi tiếng "Thần điêu đại hiệp" của Kim Dung...

    Từng nổi danh với vai Ốc trong vở tuồng kinh điển Nghêu - Sò - Ốc - Hến, lại thêm cái vẻ hóm hỉnh ngoài đời, ít ai có thể ngờ rằng ông lão có vóc người nhỏ bé tuổi ngoại bát tuần ấy lại là trưởng môn phái lừng danh Bình Định Gia.

    Vị sáng tổ và tình bạn với võ tướng triều Quang Trung

    Ông là võ sư Trần Hưng Quang, giang hồ thường gọi là Quang “Ốc”, hay còn gọi thân mật là “ông Ốc”. Trong giới võ lâm bây giờ, ông được suy tôn vào hàng trưởng lão. Những năm 90 của thế kỷ trước, đặc biệt khi người con trai Trần Hưng Hiệp tài năng thiên bẩm của ông còn sống, võ phái Bình Định Gia là mái nhà chung của cả vạn môn sinh đam mê quyền cước...

    Ở Võ đường Việt - An (sân trường Việt Nam - Angiêri, đường Nguyễn Quý Đức, Thanh Xuân, Hà Nội) lúc nào cũng thấy một ông già ngồi đăm chiêu. Tuy ngồi bất động như thiền nhưng ánh mắt quắc thước của ông vẫn dõi theo từng động tác của đám học trò. Hễ ai tập sai, như điện giật, ông bật dậy, hấp tấp chạy tới, lúc la hét, khi ngọt ngào uốn nắn. Xong việc, ông lại thong thả bước lên thềm. Ông quê gốc ở Bình Định. Theo đồng đạo võ lâm thì ông là người duy nhất đưa võ cổ truyền Bình Định Bắc tiến thành công. Nói về võ phái của mình, ông bảo, cách đây trên 200 năm, cụ Trần Đại Chí, sáng tổ của môn phái, vốn là một võ tướng, võ công đệ nhất, thao lược tài danh, bởi mâu thuẫn với nhà Thanh mà chạy dạt sang đất Việt.

    Theo gia phả của dòng họ thì thuở nhỏ, cụ Chí được gia đình gửi vào Thiếu Lâm học võ. Hơn chục năm trời theo thầy miệt mài với thập bát ban thành thạo, cụ lai kinh những mong đem chút tài mọn phụng giúp quốc gia, vinh danh dòng họ. Thế nhưng, Mãn Thanh vào buổi suy tàn, bất mãn cụ đã đưa cả gia quyến xuôi về phương Nam, đến Bình Định. Tại đây, duyên kỳ ngộ, cụ đã kết bạn với võ tướng Võ Văn Dũng, một trong những tướng tài của vua Quang Trung. Tri kỷ, hai người suốt ngày trà dư tửu hậu, bàn luận chuyện võ học tinh hoa. Và, những ngày tháng ấy, hai người đã trao đổi cho nhau tất cả những bí kíp võ công mà cả đời mình tầm sư học được. Qua cụ Dũng, cụ Chí đã lĩnh hội được toàn bộ võ công chân truyền của Bình Định, đồng thời, nhờ cụ Chí mà cụ Dũng đã thông tuệ võ học Trung Hoa.

    Sau khi cụ Võ Văn Dũng qua đời, cụ Trần Đại Chí đã nghiên cứu, chắt lọc, tổng hợp những tinh hoa của hai nền võ thuật Trung Hoa và Việt Nam, sáng lập dòng Bình Định gia truyền theo nguyên tắc kết hợp giữa cương, nhu, trường, đoản, hư, thực. Đường lối của các võ phái thời ấy thường nêu cao tính chất chiến đấu, không nặng về biểu diễn khoa trương.

    “Nuốt chửng” nhiều bí kíp võ công

    Ở tuổi lên 10, võ sư Quang Bảo (tên gọi của lão võ sư Trần Hưng Quang) được cha mình truyền thụ võ nghệ. Đến năm 13 tuổi, với tư chất lanh lẹ, tinh tuý của phái võ gia truyền đã được ông cơ bản lĩnh hội. Tuy không muốn để lộ khả năng võ thuật của mình, nhưng tiếng tăm về cậu bé anh hùng ở Phú Cát là ông vẫn ngày một vang xa.

    Tiếng lành ấy kinh động đến cả phủ quan, bởi thế, rất nhiều lần họ triệu tập ông đến chỉ với mục đích được thực mục sở thị ông thi triển quyền cước. Năm 14 tuổi, biết đã hết “vốn” để dạy cho đứa con khiếu võ, cha ông bắt đầu hành trình tìm thầy để mở rộng khả năng cho con mình. Gần chục năm ròng, hễ thầy nào có tiếng ở Bình Định thì cha ông đều dắt ông tới học. Chỉ một vài năm, thậm chí vài tháng thì ông lại lên đường đi tìm thầy mới. Bây giờ, một trong những giai thoại tầm sư học đạo của ông vẫn được người Bình Định truyền tai nhau.

    Ngày ấy, thầy Hà Trọng Sơn ở Phước Sơn (Tuy Phước) có môn song kiếm thuộc loại tuyệt kỹ, mỗi khi đường kiếm vung lên thì chẳng khác nào phượng múa rồng bay. Nhu cương hài hoà, mềm mại nhưng sự lợi hại thì kinh hồn bạt vía. Độc chiêu ấy, dù đệ tử rất đông, nhưng không ai lĩnh hội vẹn toàn. Theo cha, ông đến và thật ngạc nhiên, chỉ sau ít bữa “ăn nhờ ở đậu”, ông đã “nuốt chửng” bí kíp này. Thậm chí, trong đường kiếm ông đi, có nét nhàn nhã, thảnh thơi chẳng khác gì diều bay giữa trời quang đãng. Tuy tạng người nhỏ bé, nhưng cũng như bao người luyện võ khác ở Bình Định, ông mải mê đi đánh võ đài. Ông kể, thủa ấy, ở Bình Định, bất cứ làng võ nào cũng có võ đài. Người luyện võ thường đăng đài thi thố tài năng, đấu võ để kết bạn, để trau dồi kiến thức. Lần thượng đài nào ông cũng giành cho mình phần thắng.

    Đến giờ, người mê võ ở Bình Định hẳn chưa thể nào quên trận thư hùng kinh điển giữa ông và võ sĩ Đào Duy Hạ tại Quy Nhơn. Trận đấu diễn ra dưới sự cổ vũ cuồng nhiệt của cả mấy trăm người. Hai ông giao kèo đánh 3 hiệp, mỗi hiệp là 1 phút rưỡi. Trong 3 hiệp ấy, ai rớt đài trước thì là người thua cuộc. Vào trận, tuy đã mặc khác màu áo nhưng bởi chiêu thức được tung ra quá nhanh nên khán giả vẫn không thể phân biệt được đâu là ông Hạ, đâu là ông Quang. Ba hiệp đấu trôi qua, cả hai võ sĩ đều thở dốc mà vẫn chưa phân thắng phụ. Đó là trận đấu duy nhất ông gặp đối thủ ngang tài ngang sức.

    Dùng thiết đầu công “đột nhập” tàu hỏa đang chạy

    Ông theo nghiệp tuồng, cũng là một “tài sản” gia truyền. Và, trong cuộc đời nghệ sĩ của mình, ông đã ghi dấu ấn bởi đã đưa võ vào tuồng.

    Năm 1980, nghỉ hưu, ông về Hà Nội sinh sống. Suốt mấy chục năm sống xa nhà, vào Nam ra Bắc, ngay chuyện đi tàu của ông cũng có giai thoại.

    Một lần, ra đến nhà ga thì tàu đã chuyển bánh. Bế hai con nhỏ trên tay, túi khoác trên lưng, ông cắm đầu cắm cổ đuổi theo. Khi vừa theo kịp thì cửa toa tàu đã đóng im ỉm. Quá cấp bách, ông đành sử dụng luôn món “Thiết đầu công” mà mình đã khổ công rèn luyện. Cú húc đầu như trời giáng ấy đã làm cánh cửa sắt bật tung. Vẫn ôm con trên tay, ông vọt lên tàu một cách nhẹ nhàng.

    Năm 1982, Bình Định Gia chính thức khai trương ở Hà Nội. Một lần kéo đệ tử lên CLB võ thuật quận Đống Đa biểu diễn, võ phái của ông đã làm những quan chức của Sở Thể dục - Thể thao Hà Nội mê mệt. Và, ngay lập tức họ đã mời ông tham gia Liên đoàn Võ thuật cổ truyền Hà Nội.

    Chàng trai trẻ và những lần bất đắc dĩ xuất lộ tuyệt kỹ

    Ông có 3 người con, 2 trai một gái. Cố võ sư Trần Hưng Hiệp là thứ hai.

    Với võ sư Quang thì dường như Hiệp sinh ra là để học võ. Ông kể, ngay từ tấm bé, ông đã phát hiện ra năng khiếu võ thuật thiên bẩm của cậu con trai. Bởi thế, những bài quyền, thế cước ông rèn cặp, Hiệp đã lĩnh hội rất nhanh. Nối nghiệp cha, Hiệp cũng theo học môn Tuồng cổ ở trường Sân khấu - Điện ảnh và dốc toàn bộ thời gian còn lại vào việc luyện rèn võ thuật. Thời gian ấy, hễ nghe tiếng ở đâu có thầy giỏi là ngay lập tức anh tìm đến bái sư theo học. Bởi thế, khi tuổi mới đôi mươi, vốn liếng võ công của anh đã được võ lâm đồng đạo bái phục, kính nể và trở thành vị võ sư trẻ tuổi nhất trong làng võ cổ truyền. Lão võ sư Trần Hưng Quang nói, nhờ có Hiệp mà Bình Định Gia trở nên nổi tiếng, được đông đảo môn sinh theo học, quần hùng mến mộ.

    Tuổi trẻ, võ công cái thế, nhưng tính Hiệp điềm đạm, trầm tĩnh, sống nội tâm. Lão võ sư kể, có lần trong khu nội trú trường Sân khấu - Điện ảnh, một nhóm đầu gấu bên ngoài vào trường quậy phá, bắt nạt sinh viên. Không muốn va chạm nhưng cũng chẳng thể ngồi yên, Hiệp đành ra mặt. Chọn tên có vẻ gấu nhất, anh mời vào phòng mình nói chuyện. Thấy cậu sinh viên người nhỏ bé, mặt mũi thư sinh, vị khách mời không những không tiếp thu những lời phải quấy mà còn tỏ thái độ thách thức, chửi bới om sòm. Biết không thể nói suông với kẻ không biết điều ấy, đứng phắt dậy, Hiệp bảo: “Nếu anh thích đánh nhau thì đánh nhau với tôi! Nhưng cho tôi hỏi, chân tay anh liệu có cứng bằng chiếc chân giường này không?”. Hỏi chưa dứt câu, bất thình lình anh tung chân đá quét. “Dính chưởng”, chiếc chân giường vuông thành sắc cạnh gẫy gập làm đôi, văng ra phía cửa. Nhìn thấy cảnh ấy, kẻ “đầu gấu” mặt cắt không ra máu, ú ớ lùi ra rồi hô lũ đàn em chuồn thẳng.

    Sau này, bởi ấn tượng với võ công thâm hậu và tinh thần thượng võ ấy, gã đầu gấu đã tìm đến anh, bái làm sư phụ, tu chí luyện rèn võ nghệ. Cũng trong thời gian ấy, một chiều đi học về, gặp người quen anh được mời vào quán uống bia. Bàn bên cạnh, mấy gã đã ngà ngà, nói năng toàn lời tục tĩu. Hết chuyện, thấy bàn bên cạnh có cậu trai cứ ngồi im, chẳng nói chẳng rằng (anh không uống được bia) thì bọn chúng lấy làm... ngứa mắt. Chúng buông lời bóng gió cợt nhả, rồi cười hô hố với nhau. Thấy vậy, anh quay đi, chẳng thèm để ý. Sự phớt lờ của anh khiến chúng càng thêm tức tối, ỷ đông, chúng quay sang gây sự. Mấy “chiến hữu” cùng bàn với anh ai cũng nóng mắt, nhưng thấy “quân ta” yếu thế hơn nên chẳng ai dám động thủ. Trấn an các bạn, anh đứng dậy quay sang bàn bên. Giơ cốc bia đang uống dở lên, hướng về phía đối phương, anh bóp mạnh. Chiếc cốc vỡ vụn, phát ra những âm thanh sởn da gà. Chưa dừng lại, tay phải anh tung luôn một cú thôi sơn vào bức tường kiên cố ngay bên cạnh. Cú đấm uy lực đến nỗi cả bức tường và mái nhà rung lên như vừa xảy ra địa chấn. Thấy đã gặp phải cao thủ, biết có đông cũng đánh không lại, nhóm anh chị bàn bên bỗng im phăng phắc. Phía bên này, sau những cú thị uy ấy, Hiệp lại chậm rãi ngồi xuống như chẳng có chuyện gì.

    Còn tiếp...

  6. #6
    Senior Member
    Tham gia ngày
    May 2012
    Bài gửi
    270
    Thanks
    32
    Thanked 22 Times in 20 Posts

    Tiếp theo trang trước

    Linh giác công – công phu đệ nhất

    Cho đến bây giờ, võ lâm đồng đạo vẫn suy tôn Linh giác công của Trần Hưng Hiệp là thiên hạ đệ nhất, không ai bì kịp. Biểu diễn tuyệt chiêu này đòi hỏi người võ sư phải có công lực thượng thừa và cái tâm luôn tĩnh.

    Với tuyệt chiêu này, đã nhiều lần Hiệp làm người xem thót tim vì sợ. Lão võ sư Trần Hưng Quang kể, khi biểu diễn Linh giác, Hiệp thường đặt quả cam, táo, hoặc một mẩu thân chuối dài chừng gần chục cm lên đỉnh đầu người đối diện. Sau ấy, bằng mảnh vải đen, anh bịt kín mắt mình, tay cầm kiếm sắc, từ từ tiến tới. Mắt bịt kín, nhưng bằng giác quan, anh vẫn xác định được vị trí của mục tiêu và vung kiếm chém tới... Dù chém ngang, hay dọc thì đường kiếm ngọt ngào ấy cũng chỉ phạt đôi vật thể trên đầu, chứ chẳng mảy may làm tổn thương một cọng tóc của người trợ diễn. Ngay cả lão võ sư, đã nhiều lần xem con mình biểu diễn, nhưng lần nào ông cũng... hoảng. Ông cấm con mình tuyệt đối không được dạy chiêu thức nguy hiểm ấy cho ai. Dặn con vậy không phải vì ông muốn giữ độc chiêu cho gia đình mình mà vì... sợ. Đám học trò hiếu động, học chưa đến nơi đến chốn, chém phạt đầu nhau thì vô cùng nguy khốn.

    Tuy quá nổi danh với Linh giác công nhưng sau này, mọi người đã không được thấy anh biểu diễn tuyệt chiêu này nữa. Anh là người cẩn trọng, không bao giờ thích chuyện phiêu lưu hay những trò chơi nguy hiểm. Bởi thế, một lần, diễn Linh giác bị hỏng, anh đã quyết tâm từ bỏ sở trường này. Lần ấy, Bình Định Gia tổ chức biểu diễn ở Nhà văn hoá huyện Từ Liêm. Tiết mục Linh giác trứ danh của Hiệp được toàn thể khán giả đón đợi. Lần thứ nhất, quả táo Tầu nhỏ xíu trên đầu người trợ diễn đã bị anh chém toác đôi. Nhiều người kinh hãi không dám nhìn nhưng cũng nhiều người ưa cảm giác mạnh, muốn anh diễn lại. Không thể chối từ thịnh tình của người mến mộ, anh lại bịt băng đen che mắt, lại tiếp tục diễn trò. Thế nhưng, khi thanh kiếm sáng loáng trong tay vừa vung lên thì anh bỗng khựng người lại, buông kiếm xuống. Tiếp tục một lần nữa cũng vẫn vậy, thanh kiếm trên tay anh chẳng thể lượn một đường ngọt xớt như nó vẫn thường thi triển, vẫn làm người xem kinh hãi. Có lẽ, linh giác đã mách bảo anh rằng, trong một tâm trạng không được thoải mái, anh không nên dụng trò nguy hiểm ấy. Đắn đo, sau cùng, anh đã xin lỗi khán giả và thay bằng việc đặt quả táo lên đầu người trợ diễn thì anh đặt quả táo lên thành ghế. Nhát kiếm chí tử được tung ra. Quả táo bị chém phạt phần dưới, tung lên rồi lăn lông lốc trên sàn nhà. Mọi người vẫn vỗ tay rầm rập. Thế nhưng, trên mặt anh vẫn không thấy nụ cười.

    Chào khán giả, anh vội vàng lùi vào phía trong. Lão võ sư Trần Hưng Quang kể, về nhà con trai ông đã kể cho ông “sự kiện lạ lùng” ấy. Và, anh còn tiết lộ, hàng đinh đóng trên thành chiếc ghế đã bị anh chém bay hết mũ. Nếu hôm ấy, nếu là người thật thì không biết hậu quả thế nào. Vậy là, nghe theo lời khuyên của cha, cùng với tính cẩn trọng của mình, anh đã từ bỏ môn võ mà mình đã khổ công rèn luyện.

    Khi tài năng đang độ chín muồi, khi Bình Định Gia đang khởi sắc, phát triển võ đường đến hầu hết các tỉnh phía Bắc với hàng vạn môn sinh theo học thì vì một tai nạn giao thông thương tâm, Trần Hưng Hiệp đã không còn nữa. Lão võ sư Trần Hưng Quang bảo, từ hôm nghe tin con trai mất, ông cứ thấy mình như đi trên mây khói, người như không còn chút trọng lượng, sức lực nào.

    Ở tuổi 88, sự ra đi của võ sư Trần Hưng Quang để lại niềm thương tiếc vô hạn cho nhiều người, là sự mất mát lớn cho phái võ Bình Định Gia nói riêng, và cũng là mất mát cho cả nền võ thuật Việt Nam.

    Theo Soha.VN

  7. #7
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    [FONT=Times New Roman][SIZE=5][COLOR="#000080"]
    Cảm nhận khi đọc bài báo...

    Thằng nào viết bài báo này phải nói là ngu hơn bò. Sao không đặt cái tiêu đề là "Cống nước thải dưới chân cầu vượt ngoài Hà Nội đã nuốt chửng võ sư Chưởng môn võ phái Bình Định gia" ?.

    Đcm, một lũ bò.

    Cụ Hưng cũng chỉ là người bình thường bởi vậy, việc già cả đi đứng không vững nên vấp ngã cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Chúng mày ca ngợi cụ như thế c

  8. The Following User Says Thank You to bach_djen For This Useful Post:

    trai_xu_doai (27-07-2014)

  9. #8
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2012
    Bài gửi
    200
    Thanks
    91
    Thanked 23 Times in 19 Posts
    Thế là cụ đã đem toàn bộ bí kíp võ công đi mất rồi, hu hu...

  10. #9
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2013
    Bài gửi
    308
    Thanks
    19
    Thanked 36 Times in 33 Posts
    Quote Nguyên văn bởi trai_xu_doai Xem bài viết
    Thế là cụ đã đem toàn bộ bí kíp võ công đi mất rồi, hu hu...
    Ở đời phàm cái gì cũng có đi có lại. Báo chí cho rằng cụ nuốt hết võ công của thiên hạ thì chuyện cái ống cống nó nuốt cụ cũng là điều dễ hiểu, bình thường... . Có điều, cụ đem tất tần tật, cả Linh giác công và Thiên Linh Cái...


    Thiên linh cái

    đem tất tần tật bí kíp võ công của thiên hạ đổ xuống ống cống hết rồi. Hu hu...

  11. #10
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    Viết tiếp về bài báo trên kia...


    Như mình đã nói trên kia, lũ phóng viên báo chí đúng là ngu như bò. Càng đọc bài báo nghĩ lại càng thấy tức và thương cho cụ Hưng. Không biết trước khi chúng in báo chúng có đọc qua cho cụ duyệt bài hay không hoặc nếu cụ già yếu, lẩn thẩn thì đọc con cháu cụ, đám đồ đệ để chúng nghe, chúng xác nhận tính xác thực của thông tin, hoặc kiểm tra lại nội dung thông tin xem còn chỗ nào chưa đúng rồi mới đăng. Tôi nghĩ chắc là do lũ báo chí tự bịa đặt ra thông tin rồi tự đưa lên báo cốt kiếm tí tiền gọi là tiền hóng hớt. Chứ tuyệt nhiên con cháu cụ hoặc các đồ đệ của Bình Định gia chắc chắn chẳng ai tin công phu Thiết Đầu Công mà cụ Hưng diễn ở bến tàu năm xưa là có thực. Nếu đúng như dự đoán của tôi thì thật là may mắn còn như các con cụ Hưng và các đệ tử của võ phái Bình Định gia khẳng định báo chí đưa tin đúng thì thật là oan và thật thương cụ Hưng lắm lắm.

    Một lần, ra đến nhà ga thì tàu đã chuyển bánh. Bế hai con nhỏ trên tay, túi khoác trên lưng, ông cắm đầu cắm cổ đuổi theo. Khi vừa theo kịp thì cửa toa tàu đã đóng im ỉm. Quá cấp bách, ông đành sử dụng luôn món “Thiết đầu công” mà mình đã khổ công rèn luyện. Cú húc đầu như trời giáng ấy đã làm cánh cửa sắt bật tung. Vẫn ôm con trên tay, ông vọt lên tàu một cách nhẹ nhàng.
    Đây, để tôi giúp các bạn xem tính xác thực của bài báo, xem công phu "Thiết Đầu Công" của cụ Hưng nó lợi hại cỡ nào và lwoij hại đến đâu há.

    Trước hết tôi khẳng định Phóng viên báo chí (mấy cái đứa viết bài này) toàn dững thằng ngu. Đưa tin như cứt bảo thế sao không người ta không ghét, không khinh.

    Có đúng là cái đầu khỏe đến độ húc được cái cửa tàu đang chạy ?

    Khẳng định luôn, lũ báo chí chúng mày chưa đi tàu hỏa bao giờ. Vì cái cửa lên tàu hỏa nó đéo giống cái cửa nhà chúng mày. Nó nhỏ bằng cái tí, chỉ vừa một người lên xuống (cái này anh đi nhiều anh biết), nó có bậc kiểu như tam câp và lõm vào và có cái cửa bằng sắt chắn ngang...

    Bình thường, nếu muốn lên tàu phải dùng tay vịn vào cửa mới có thể đu lên được, ấy là tôi đang nói là tàu đứng yên chứ không nói khi tàu chạy vì khi tàu chạy, để đu lên được tàu là rất khó, thường chỉ có dân nhảy tàu chuyên nghiệp mới làm được việc này.

    Như trên đã nói, khi tàu chạy, cửa của tàu sẽ đóng và lúc này, mép cánh cửa gần như kín hết cả 2 bậc sắt lên xuống. Lúc này, để kiếm được chỗ để chân cũng đã khó chứ nói chi đến việc cụ Hưng tay bế hai đứa con mà dùng đầu húc vào cánh cửa thì là chuyện hoang đường.

    Là người luyện võ chắc chắn các bạn biết, để công phá mục tiêu bằng đầu thì cần phải có thế, phải "có thế" mới có thể húc và công phá được mục tiêu nhược bằng không "có thế"... chỉ là cú va đầu, giỏi lắm cũng chỉ bể được vài ba viên ngói là cùng.

    Khi tàu chạy cửa đóng, lúc này diện tích bậc thang sắt lòi ra cũng chỉ độ 5 -7 cm, chỉ vừa đủ chỗ đặt bàn chân thì không thể vừa bế hai con nhỏ, vừa thi triển tuyệt kỹ kungfu.

    Thật là chuyện bọ ngựa cản xe, hoang đường.


    Tàu đang đón khách với cánh cửa mở.


    Cánh cửa toa bên phải đã đóng


    Kiểm tra lần cuối trước khi tàu khởi hành

    Để lên được tàu khi tàu đã chuyển bánh, cụ Hưng buộc phải vứt một thằng con ! Để làm gì, vì chỉ có thế cụ mới có một tay rảnh mà túm lấy cái tay vịn cửa, chỉ có túm thật chắc cái tay vịn thì cụ mới đu lên được tàu. Khi tàu chạy, muốn nhảy tàu, trước hết cụ phải chạy nhanh hơn tốc độ của tàu và khi tung người thực hiện động tác nhảy phải rất nhanh, phải dứt khoát và thật gọn vì nếu không làm được như thế, bạn sẽ bị văng ra ngoài, không tin các bạn thử mà coi, đảm bảo gãy chân ngay lập tức. Việc hai tay hai đứa con chạy theo tàu đã là cả một vấn đề, bạn thử tưởng tượng cụ Hưng đứng ở chỗ nào, bấu víu vào đâu để dụng thiết đầu công ?


    Các bạn có tin với ngần ấy diện tích đất, cụ Hưng vừa bế 2 con vừa thi triển kungfu ?!


    Dân nhảy tàu chuyên nghiệp


    Hãy quan sát kỹ cánh tấm hình này !

    Đấy, nói sơ thế để các bạn biết, lũ báo chí viết là không thể tin được. Và công phu thiết đầu công cụ cụ Hưng có thật hay không thì tôi không biết nhưng bảo biểu diễn trong chuyến nhảy tàu kia là đéo có cơ sở. Tôi đéo tin và các bạn cũng đừng bao giờ tin.

    Tất cả chỉ là trò láo khoét.
    --------------------------------
    P/s: Mấy con tàu màu xanh là những con tàu có từ mấy chục năm nay, nhất là hình những con tàu có người ngồi trên nóc. Các bạn có thể thấy, thành tàu đã được gò đi, đóng lại (sửa chữa, đại tu) rất nhiều lần nên nhìn vỏ tàu có nước sơn thô lậu và xù xì.

  12. The Following User Says Thank You to bach_djen For This Useful Post:

    han_chungly (28-07-2014)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •