Trang 2/3 ĐầuĐầu 123 CuốiCuối
Hiện kết quả từ 11 tới 20 của 24

Chủ đề: Thiều Gia_Liêu Trai Truyện (Truyện Liêu Trai Của Nhà Họ Thiều) !

  1. #11
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Nov 2011
    Bài gửi
    762
    Thanks
    28
    Thanked 113 Times in 88 Posts
    Ma Người... Tàu!!!



    Thiều Tư, Thiều Thắng là hai cha con người làng Y Xá xin xã cho thầu khu đất ngoài bãi Hà để phát triển trang trại. Buổi trưa, hai cha con họ Thiều mắc võng nằm nghỉ trên bãi Hà thì nghe có tiếng như tiếng người nói chuyện râm ran. Để ý thấy tiếng nói phát ra từ lòng đất nghĩ là ma bèn báo với Trưởng làng Thiều Văn Văn. Văn Văn nghe báo có ma thì hoảng hốt bèn nói lại với Bí thơ Trần Quyết, Quyết cũng sợ bèn rủ thêm phụ trách an ninh làng là Hội mèo… Cả ba đánh tiếng với Thiều Tư sẽ đại diện cho làng đến kinh lý tình hình “an ninh điền sản” tại Thiều gia trang.

    Mất toi mấy bữa rượu với bánh tráng, mấy chục cây nem mà chẳng thấy hơi hám bất cứ chuyện gì, đám quan làng nghe chừng cũng có ý nản. Thiều Tư sợ làng phạt vì tung hoang tin gây mất an ninh trật tự nên cố nằn nì quan làng ở lại, lại ngầm sai con là Thắng chuẩn bị thịt chó cho các quan để các quan vừa nhắm rượu vừa nghe ngóng tin ma.


    Trưa hôm thứ tư, đúng ngọ ba khắc khi mọi người đã ngất ngưỡng say vì rượu ngon và thịt chó thì nghe tiếng người lầm rầm, bàn tán, lẩm bẩm kêu ca… khiến đám quan làng sợ mất vía. Bình tâm nghe ngóng thấy giống như tiếng người, nghi là có ma kêu oan vậy là cùng ký đơn gởi cho ban an ninh xã. Lê Bộ là Phó công an xã nghe nói nhà Thiều Tư có ma bèn điều quân lính đến dùng cuốc xẻng đào sâu xuống hơn năm thước, bắt gặp một cỗ quan tài bằng gỗ đinh hương trông rất đẹp, trong đó có một bộ xương người mặc triều phục theo kiểu người xưa, một vài đồ tùy táng đã mục nát bèn kêu quân lính lấp lại như cũ. Vừa ngưng tay nghỉ ngơi chừng nửa giờ đồng hồ lại nghe có tiếng người lẩm bẩm giống như từ trong quan tài vang ra. Mọi người lắng tai nghe ngóng nhưng rốt lại vẫn không nhận ra được là nói những gì. Cả đám kinh sợ, ngờ vực ! Có người nói: “Sao không vào nhà thờ quan lớn Hầu* xin quẻ xem nó là loại ma gì ?”.

    Vội cho người chạy về thắp nhang xin quan lớn Hầu, được quẻ độn, lời quan ghi:

    坎方人外贼
    傲慢的狂官
    喃喃自言语
    如流水不休
    遇安南县令
    北官不敢强。

    Chẳng ai hiểu ý nghĩa của lời quẻ, vừa may đúng lúc gay cấn thì thấy một thiếu niên từ xa đi tới, nhìn kỹ là Trần Ngạnh con của Trần Tình người trong làng hiện đang theo học Đại học ngoại ngữ ngoài Hà Nội, mọi người bèn kéo đến nhờ Ngạnh giải thích. Trần Ngạnh cẩm thẻ cúi người áp sát tai xuống đất nghe ngóng hồi lâu, lại xem lời của quan lớn Hầu rồi nói “Đây là con ma sống vào đời nhà Minh bên Trung Quốc, lúc sống làm quan lớn đô hộ ở nước ta (vào quãng 1407 - 1428 sau khi Vua Hồ Quí Ly bị bắt và khởi nghĩa Lam Sơn), bị chết vì bệnh dịch. Lúc sống y vốn khích khoe khoang khoác lác, thích được cấp dưới xu nịnh, ca tụng xưng tán, từ khi chết đến nay đã lâu không được ai ca tụng nên nằm trong quan tài thỉnh thoảng lại lẩm bẩm tự khen mình mà thôi. Cứ để thây kệ Y, nhược muốn Y ngậm miệng chỉ cần mời ông Chủ tịch huyện đến ắt là vĩnh viễn Y không dám mở lời. Mọi người thắc mắc thì Trần Ngạnh đọc:

    Khảm phương nhân, ngoại tặc
    Ngạo mạn đích cuồng quan
    Nam nam tự ngôn ngữ
    Như lưu thủy bất hưu
    Ngộ An Nam huyện lệnh
    Bắc quan bất cảm cường !.


    Lại cao giọng giải thích:

    Người nằm dưới mộ là giặc phương Bắc (quẻ Khảm có phương vị là hướng Bắc)
    Làm quan nhưng tính khí ngạo mạn, ngông cuồng
    Thường tự mình lẩm bẩm
    Như nước chảy không ngừng.
    Nhược gặp ông Chủ tịch huyện nước Nam
    Quan phương Bắc im không dám nói.


    Nghe Trần Ngạnh nói thế, dân làng bèn mời quan Huyện về, từ đấy không ai còn nghe thấy bất kỳ một tiếng lầm bầm, lẩm bẩm nữa.

    Thế mới biết quan nước Tàu dù có thực tài đến đâu, có giỏi xu nịnh, giỏi trảm phong chém gió cỡ nào nhưng hễ gặp quan Huyện lệnh nước An Nam cũng đều tắt tiếng .
    Hế hế

    Đông Văn ngày 10/12/2013
    Shaolaojia

    -----------------------------------------------------------

    * Nhà thờ quan lớn Hầu: tức nơi thờ đức ông Thiều Văn Hoành làm quan vào triều Lê đến chức Hiệu Úy, được vua Lê Hiển Tông sắc phong là Kiệt Trung Tướng Công vào năm Cảnh Hưng thứ 20 (1759); năm Cảnh Hưng thứ 40 sắc phong “Võ Huân Tướng công Thần võ tứ vệ quân sự Tham đốc Hoành Thọ Hầu”.
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ'' ?
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao...

  2. #12
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Nov 2011
    Bài gửi
    762
    Thanks
    28
    Thanked 113 Times in 88 Posts
    QUÂN SƯ SÓI



    Vào quãng những năm trước giải phóng, một bữa Thiều Sơn có việc ra thành phố, lúc về thấy trời còn sáng bèn rẽ vào đường núi tính về nhà cho gần. Khi đến bãi đất trống giữa khe núi Son và núi Thiều (là hai ngọn núi nằm trong quần thể núi Nhồi tức núi An Hoạch Sơn huyện Đông Sơn, tỉnh Thanh Hoá) thấy mấy con sói từ trong núi xông ra, đuổi theo như trực cắn xé họ Thiều. Thiều quẫn bách, ngó ven đường có đống củi chất cao ước hơn trượng bèn nhảy tót lên để tránh. Lũ sói leo lên không được, thấy họ Thiều ngồi ngất ngưỡng trên đống củi thì tức giận bèn tổ chức bao vây, chạy vòng quanh đống củi tru chéo như ngầm chửi họ Thiều.


    Chỉ để lại vài con canh chừng Thiều gia

    Trong đàn bỗng có mấy con bỏ đi, lúc sau công kênh vác một con thú tới trông cứ như lũ phu kiệu khênh quan lớn. Chúng đặt con thú xuống đất, để vài con canh chừng họ Thiều còn cả đàn bu lại chỗ con thú ngồi. Chỉ thấy lũ sói con thì vễnh tai, ghé sát miệng con thú như đang nghe ngóng mật quyết gì. Trong khoảnh khắc, cả bầy nhảy phắt ra rồi bu vào rút củi ở phía dưới. Họ Thiều thấy lũ sói chơi chiêu "phủ để trừu tân" (rút củi đáy nồi) thì cả sợ bèn hét toáng lên, kêu cứu mạng ầm ĩ. May thay, lúc ấy có mấy người tiều phu lấy củi trong núi đi ra, nghe tiếng kêu cứu mạng thì hò hét xông tới, bầy sói hoảng sợ bỏ chạy chỉ còn mỗi con thú . Họ Thiều cùng đám tiều phu lại ngó thì thấy con thú giống sói mà không phải sói, mặt như mặt người, mắt sáng long lanh, cổ ngắn mỏng môi, răng như răng chuột, lông như lông sói, chân sau dài mà mềm nhũn không đứng được, tiếng kêu nghe như vượn hú. Thiều Sơn nói với nó “Này, tao với mày vốn không thù không oán sao mày nỡ bày mưu cho chúng hại tao ?”. Con thú chỉ mọp đầu xuống đất kêu thảm thiết, dáng vẻ làm như hối hận lắm.


    Cả bọn bèn xách con thú về quán nhà ông Tư Hoa ở đầu cầu Nhiển làm thịt uống rượu, khi lên mâm, thịt rai, thơm ngon rất bắt mắt nhưng rốt cuộc đến nay vẫn không ai biết con thú ấy tên là gì.


    Đến nay vẫn không ai biết con thú ấy tên là gì

    Đông Văn, ngày 04.12.2013
    Shaolaojia
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ'' ?
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao...

  3. #13
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    486
    Thanks
    30
    Thanked 48 Times in 42 Posts
    THIỀU GIA LIÊU TRAI CHÍ DỊ TRUYỆN

    BÀ CÔ HỌ THIỀU

    Hồi trước ở quê tôi có một dải đất cao và dài chạy dọc từ con đường cái quan (đường lên Đông Yên bây giờ) lên đến tận bãi Chan. Thoi đất ấy, người quê tôi kêu đó là bãi Ngòi (tức cồn, bãi). Ngay giáp với con đường cái quan, một ngôi mộ rất thiêng, bà tôi nói đấy là ngôi mộ của một cô gái người họ Thiều chết khi còn rất trẻ.

    Bà tôi kể, vào quãng thời gian chiến tranh ác liệt, hồi mà đế quốc Mỹ vì thua to ở chiến trường miền Nam nên điên cuồng tiến hành cuộc chiến tranh leo thang đánh phá miền Bắc. Bấy giờ, ở quê tôi có trường Trung cấp cơ điện nhân vì tránh bom Mỹ mà sơ tán cả trường vào làng dựng lán mở lớp dạy tại vườn kè, sát với khu vực đất của chùa Báo Ân (chỗ nhà ông Chuyên Khánh bây giờ).

    Một bữa, Hoàng Thiên (sinh viên trường Cơ điện) nghe nói có đoàn chiếu bóng (tức chiếu fim, điện ảnh) lưu động của huyện về chiếu phục vụ bà con tại xã Đông Yên nên tối đến, Hoàng Thiên cùng mấy người bạn rủ nhau lên xã bạn để coi fim. Khi về, do bị lạc thành thử Hoàng Thiên đành một mình lững thững đi bộ về nhà.
    Đêm hạ tuần tháng 10, trời se se lạnh, bầu trời dẫu là có trăng nhưng ánh sáng vô cùng mờ nhạt, yếu ớt. Khi ngang qua khu vực bãi Ngòi, dưới ánh trăng mờ ảo Hoàng Thiên thấy có một cô gái ăn vận trông như lối cổ trang, đang đứng ngẩn ngơ trên hòn đá ở bên đường. Ngờ là ma nhưng với bản tính mạnh bạo, lại xuất thân trong một gia đình có tổ phụ hành nghề võ nên Hoàng Thiên bình tĩnh nói:

    - Cô nương ! Đêm hôm khuya khoắt sao đứng đây một mình ?
    Không thấy cô gái trả lời, Hoàng Thiên nói:
    - Nếu cô nương sợ để tại hạ đưa cô nương về.
    - Sợ gì ? Cô gái hỏi lại.
    - Sợ ma.
    - Hừm ! Đến người còn chả sợ có đâu lại sợ ma.


    Thấy cô gái chịu bắt chuyện lại nghe chừng có vẻ vui tính nên Hoàng Thiên đánh bạo, xà lại gần giở trò tán tỉnh.
    - Cô nương họ gì, người xóm nào ?
    - Thiếp thôn Y Xá, người họ Thiều.
    - Gái trong thôn, tại hạ biết cũng nhiều nhưng sao chưa bao giờ nhìn thấy cô nương - Hoàng Thiên nghi ngờ - phải chăng cô nương đây là…
    - Là gì ? Cô gái hỏi – Ma đấy, có sợ không ?

    Hoàng Thiên phần thấy cô gái mạnh dạo tưởng cô dọa mình, lúc đầu cũng sờ sợ nhưng khi nhìn kỹ, thấy cô gái khuôn mặt xinh tươi, da trắng nõn bỗng nổi tà tâm, giọng giả lả nói:
    - Sợ gì ! Đến người còn chả sợ sợ gì ma.
    Cô gái nghe nói thì cười phá lên. Hoàng Thiên tưởng cô gái ưng chịu, kìm lòng không đặng bèn nhào lại lả lơi, tính trò ôm cô gái. Cô gái nói:
    - Thiếp phận gái nhưng con cái nhà lành, chàng chớ có giở trò ong bướm.

    Hoàng Thiên nghe thấy tiếng oanh thỏ thẻ, dục vọng bốc lên, chẳng còn biết là ma hay người, quên cả sợ sệt... Y nhào vào ôm ghì lấy cô gái. Chỉ thấy cô gái xuay người, rồi cánh tay ngọc vung lên… tát đến “bốp”, Hoàng Thiên đau đến điếng người, buông cô gái ra rồi lớn tiếng kêu cứu.

    Vừa lúc ấy, đám bạn cũng về kịp. Nhìn thấy Hoàng Thiên tay ôm mặt, miệng khạc nhổ phù phù, hỏi:
    - Xảy ra chuyện gì ?
    - Cô gái, cô gái…


    Hoàng Thiên một tay ôm mặt, một tay chỉ chỉ, giọng ngọng líu ngọng lô. Mọi người nhìn theo tay chỉ, chẳng thấy gì ngoài ngôi mộ cỏ bên cạnh có bụi dứa gai um tùm dưới ánh trăng hạ tuần mờ mờ ảo ảo. Cả thảy đều dựng hết lông tay, hò nhau dìu Hoàng Thiên chạy vội về nhà. Đến chừng khơi đèn nhìn lại, thấy Hoàng Thiên một tay vẫn bưng kín miệng, mặt mũi be bét máu. Kéo cánh tay bịt miệng của Hoàng Thiên ra, hai cái răng hàm cũng theo tay rơi lóc cóc xuống nền nhà.

    TGTVTTL_Kể lại
    Nguồn: Thiều Gia Thi Văn Tuyển Tập Lục
    Đèn mờ như ánh sao rơi,
    Đời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì.
    Rót thêm chén nữa đi em,
    Kẻo rồi quá muộn, kẻo đêm sắp tàn.

  4. #14
    Administrator
    Tham gia ngày
    Jun 2011
    Bài gửi
    227
    Thanks
    15
    Thanked 19 Times in 18 Posts
    THIỀU GIA LIÊU TRAI CHÍ DỊ TRUYỆN

    QUAN CÔNG ĐỀN KIẾM


    Người họ Thiều có cây kiếm báu, kiếm lệnh của tổ truyền. Họ Thiều quý lắm nên lúc nào cũng khư khư gìn giữ. Đi đâu cũng mang theo người, ngủ thì để kiếm ở đầu giường...

    Tối qua (31.7.2015), có thằng học trò võ tên Mai Minh Quốc tranh thủ lúc Thiều Sơn không để ý bèn vác "kiếm lệnh" ra đánh nhau với cây Thanh Long đao do võ sinh Nguyễn Tiến Dũng sử dụng. Kết quả, kiếm lệnh bị cắt làm đôi.


    Cây kiếm của Thiều gia bị cây Thanh Long đao của Quan Vân Trường chém đứt

    Họ Thiều tiếc lắm, tối đó nằm mơ, thấy Quan Vân Trường vời vời lại rồi hỏi:

    - Bị chém đứt kiếm... buồn không ?

    Thiều Sơn đang uất ức, nghe hỏi thế liền gắt:

    - Sao không ! Không thấy người ta đang tiếc đứt cả ruột ra đây, lại còn đứng đấy mà hỏi đểu.

    Quan Vân Trường nghe thế thì cười hiền, bẩu:

    -Thôi, chớ buồn ! Để ta đền cho nhà người cây khác.

    Nói xong liền trao cho Thiều Sơn một cây kiếm khác, giống y như cây kiếm đã bị Thanh Long đao chém gãy lúc đầu hôm. Lại nói:

    - Nên nhớ, võ của nhà ngươi chẳng bao giờ hơn được võ họ Quan nhà ta. Kiếm pháp của nhà ngươi tuy ảo diệu, biến hóa đấy, nhưng có giỏi mấy đi chăng nữa cũng không bao giờ qua được đao pháp của nhà họ Quan ta. Nhớ lấy.

    Thiều Sơn vì nghe nói được đền kiếm mừng quá, chẳng thèm để ý Quan Vũ nói gì. Chạy lại đỡ lấy thanh kiếm, xuýt xoa, ngắm nghía mãi... Chừng ngoảnh lại, chẳng thấy Quan Công đâu.


    Mũi của cây kiếm bị chém đứt và cây kiếm do Quan Vân Trường đền cho Thiều gia

    Họ Thiều giật mình tỉnh giấc, ngỡ mình nằm mơ nhưng rõ ràng, thấy cây kiếm cũ vẫn y nguyên và đang nằm ngay ngắn tại đầu giường.

    Nghĩ cũng lạ.

  5. #15
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    669
    Thanks
    16
    Thanked 91 Times in 76 Posts
    THIỀU GIA VÔ LIÊU CHÍ DỊ TRUYỆN

    CHƯƠNG TỬ RI !


    Nhà mình có con mèo, không dưng lăn ra ốm, mồm miệng lúc nào cũng chảy rãi, mắt lờ đờ, ruồi đậu vào mép không thèm xua.
    Con trai nhìn, xót. Kêu ba cứu mèo.
    Bạn bè thằng út gọi điện thăm hỏi động viên, dặn cho mèo uống sữa.
    Vợ thương, cứ chạy ra chạy vô, thở dài thườn thượt.
    Mấy bà bạn "tám" của vợ chia sẻ, nói đem lên thú y thành phố...
    Chiều làm về, thấy vợ mắt hoe hoe, ôm mèo khóc nói:
    - Bác sĩ bảo muốn cứu mèo thì chi 1,5 triệu, chỉ một mũi là OK. Lại dặn, để đảm bảo khỏi hẳn, 10 ngày sau đem lên tiêm một mũi nữa, rẻ thôi bảy trăm ngàn à. Đảm bảo không bao giờ tái lại.
    Nói xong khóc ngất. Lại vuốt vuốt mèo khóc "quả này chắc con xa mẹ rồi Chương Tử Ri ơi !".
    Hàng xóm nghe vợ khóc, tưởng vợ chồng đánh nhau, chạy sang thấy thế, hiến kế:
    - Chị lên Phòng chính sách, hỏi vay vốn "xóa đói giảm nghèo" lấy tiền về chữa cho nó !.
    ...


    Mấy tháng nay nghe nhà đài báo ngoài quê nắng nóng, đêm mẹ ngủ không được, lòng cứ bồn chồn, lo lắng không biết làm sao. Nay mèo ốm, lòng rối tung.
    Sực nhớ, xưa có lần bà bảo "Người sao của vậy", "Quai nào giỏ đấy". Mắt sáng lên, chạy vào buồng giót ly "Quốc lủi" đổ vào mồm mèo.
    Cả nhà hồi hộp, chợt thấy Chương Tử Ri dùng chân phải xua ruồi, chân trái vời vời ý như xin uống nữa.
    Vợ quát vổng lên, thằng nhỏ phi ra quán xách về nguyên chai Votka Hà Nội.
    Tử Ri nhìn thấy, đứng dậy vui chơi ! Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.

    Tp.HCM, ngày 12.8.2015
    Shaojiazhuangzhu
    Lần sửa cuối bởi Shaolaojia; 12-08-2015 lúc 10:36 AM

    一壶浊酒喜相逢
    古金多少事,都付笑谈中


    Một vò rượu đục vui gặp gỡ,
    Chuyện đời tan trong chén rượu nồng./.

  6. #16
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2012
    Bài gửi
    311
    Thanks
    54
    Thanked 48 Times in 40 Posts
    Một câu chuyện hay.
    独步傲游忘世俗
    Độc bộ ngao du vong thế tục
    看遍人间百事奸
    Khán biến nhân gian bách sự gian

  7. #17
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Chuyện Anh Cẫng


    Hôm rồi, nhân về phép tôi có ghé lại xã Đông Lĩnh thăm chú Hùng. Lúc trà dư tửu hậu chúng tôi có đề cập đến chuyện khi xưa đơn vị chú Hùng, bấy giờ là tiểu đội Công an vũ trang đóng ở xã tôi. Chú Hùng hỏi: “Sơn còn nhớ thằng Cẫng không ? Thằng Bùi Cẫng người trên Quan Hóa ấy?” Tôi nói có nhớ, anh Cẫng không chỉ đẹp trai mà còn đánh bóng chuyền cực giỏi.

    Đúng ra tôi phải kêu là chú Cẫng mới phải phép. Vì hồi tôi còn nhỏ, nói như các cụ ở quê tức còn bé, dái mới bằng hạt kê, chưa mọc lông nách… thì chú Cẫng và chú Hùng đã là sĩ quan rồi. Nhớ quãng đâu năm bảy lăm bảy sáu, một bữa đi chăn trâu trên cánh đồng cồn Ku, bọn trẻ chúng tôi bỗng thấy có mấy chú Công an vũ trang tự đâu kéo đến căng bạt rồi cắm trại ngay trên bãi Ngoài, bãi đất trống giữa cánh đồng và đóng quân ở đấy (cái nền doanh trại chỗ mấy chú đóng quân nay chính là cái nền nhà ông Hảo Hòa ở bây giờ). Giống như dân, các chú cũng vỡ hoang, cấy lúa làm ruộng, chăn nuôi vịt gà… Mãi sau này tôi mới biết đấy là những chú trong đơn vị thuộc hạng có “số má” nên bị đơn vị “cử” đi tăng gia.

    Chú Cẫng hơn tôi mười mấy tuổi. Ở quê tôi hồi ấy có lệ, ngoài xã hội hễ ai đó lớn hơn mình năm bảy tuổi thì kêu bằng anh, lớn hơn chục tuổi phải xưng hô là chú cháu, quê dẫu kệch cỡm nhưng xưng hô có lớp lang, đâu đó đàng hoàng chứ không có kiểu luộm nhuộn như bây giờ, tức còn bé nứt mắt nhưng thấy “khách” tóc muối tiêu vào quán vẫn bá cổ kêu anh em ngọt sớt. Bấy giờ, do tiểu đội Công an vũ trang đóng ở giữa đồng không mông quạnh nên cũng buồn, phần vì toàn đực rựa sống với nhau chắc cũng khô khan. Bởi vậy, mỗi khi thấy tụi trẻ chúng tôi thả trâu trên cánh đồng gần đó mấy chú hay dụ chúng tôi vào doanh trại cho kẹo rồi tán gẫu cho đỡ cô quạnh.


    Bấy giờ, Cẫng thấy tôi trắng trẻo dễ thương nên lân la bắt chuyện, khi biết bên nhà ngoại tôi có chị con bà dì rất xinh nên anh thường cho kẹo và bắt tôi phải gọi bằng anh, mục đích chẳng qua cũng chỉ là tìm cơ hội làm quen rồi kiếm cớ tán bà chị. Phần tôi, bấy giờ được kẹo thì thích dù biết anh hơn tôi cả chục tuổi nhưng cũng nhắm mắt gọi bừa (cơ hội ghớm), gọi riết thành quen và chỉ riêng anh tôi mới gọi như thế.

    Cẫng người họ Bùi, tuy là người dân tộc nhưng có khuôn mặt chữ điền, nước trắng lẳn, đẹp trai chứ không thô thiển, sần sùi như mấy người dân tộc tôi biết. Cẫng thường xuyên cho kẹo nên tôi muốn anh làm anh rể trong nhà lắm nhưng chị tôi lại không ưng, chê tên “Cẫng” xấu, không thích. Sau này tôi mới biết cái tên BÙI CẪNG của anh nếu đọc lướt nghe tục tỉu quá, sợ đàm tiếu nên chị tôi vì thế mà không thích anh chăng ???.

    Quay lại câu chuyện của chú Hùng. Khi nhắc đến Cẫng, tôi vẫn khen anh đẹp trai, hiền và tiếc mãi vì chị tôi lại không chọn anh. Chú hùng bảo “Mày biết chuyện thằng Cẫng ốm liệt giường xuýt chết không ?”. Tôi nói không, chỉ nghe đồn anh bị ho lao nên đơn vị bắt về điều trị sau rồi không thấy quay trở lại”. Chú Hùng cười cười rồi nói: Chuyện không đơn giản thế đâu. Nó ốm là do chính cái tên “Bùi Cẫng” của nó đấy ! Chú Hùng dài giọng hai chữ Bùi Cẫng thành “bòi cẫng” rồi kể:


    Bận ấy, cấp trên có lệnh triệu tập tiểu đội về đơn vị tập huấn, Cẫng được giao một mình ở lại coi doanh trại và chăm sóc vịt gà. Chiều tối hôm ấy, do chẳng còn ai trong đơn vị trò chuyện nên khi cơm nước xong, Cẫng bèn mò lên làng Trường (phía trên xã tôi) tán gái, giết thời gian. Khuya, khi về đến giữa cánh đồng thì buồn tiểu, Cẫng nhìn quanh không thấy ai bèn đứng tấp vào gò đất đái. Dẫu đứng đái nhưng Cẫng lại nghĩ đến chuyện gái gú. Nhất thời dục vọng bốc lên, Cẫng vừa đái vừa tưởng tượng cảnh ôm gái vào lòng, được hôn hít, ân ái. Cẫng một tay bận đái, tay vút ve cơ thể rồi cứ thế… tưởng tượng. Bỗng có cơn gió lạnh từ đâu thốc đến, Cẫng rùng mình vội cài nút quần rồi chạy thốc về doanh trại leo tót lên giường nằm chùm chăn kín mít.

    Vừa thiu thiu chợp mắt, Cẫng thấy có chàng trai tuổi chừng mười bảy mười tám mặt đẹp như ngọc, vận bộ đồ trắng đến bên giường rồi cứ thế, nhìn Cẫng cười cười. Cẫng lúc đầu nghĩ chàng trai biết chuyện lúc nãy nên có ý xấu hổ. Thấy chàng trai chỉ cười, không nói năng gì, Cẫng bèn đánh liều ngồi dậy hỏi:

    - Cậu là ai ?

    - Em người xóm dưới đi chơi lạc bạn nên về trễ. Lúc nãy khi ngang đây không hiểu sao lại sợ ma, nhìn vào đây thấy đèn còn sáng biết anh còn thức nên vào đây xin ngủ nhờ. Sáng mai em về sớm.

    Cẫng nghe nói đến ma cũng sợ, nhưng nhìn chàng trai thấy còn nhỏ tuổi nghĩ cho ngủ lại cũng vui nên đồng ý, bảo chàng trai ngủ chung giường cho ấm. Chàng trai đồng ý bèn nằm xuống giường cùng ngủ. Được một lúc, chàng trai cất tiếng ngáy o o. Cẫng vì lâu nay toàn ngủ một mình, nay có người lạ nằm chung giường thành ra khó ngủ. Lại thấy từ cơ thể người bạn cứ tỏa mùi hương thơm ngát, liếc mắt nhìn qua thấy thiếu niên da trắng mịn như con gái, môi đỏ như son thì lòng bần thần thao thức, không sao ngủ được. Một lúc, dục tính bốc lên, Cẫng kìm lòng không đặng bèn quàng tay qua ôm ghì thiếu niên vào lòng. Chàng trai không những không nói gì mà còn vòng tay ôm chặt lấy Cẫng, thế là cả hai cùng giao hoan, ân ái suốt đêm. Độ đầu canh năm, khi trời còn chưa tỏ chàng trai vội xin phép ra về. Cẫng tiếc nuối, nằn nì chàng ở lại. Thiếu niên lấy lý do ban ngày không tiện ái ân nên xin phép được về và hẹn tối sẽ trở lại.

    Chiều hôm ấy, Cẫng không chỉ làm thịt gà, tráng trứng mà còn vào trong làng mua thêm chai rượu nút lá chuối. Khi trời còn chưa tối đã dọn mâm lên ngồi đợi. Được một lát, chàng trai tối qua quay trở lại. Cả hai vừa uống rượu, vừa lả lơi, đùa bỡn, xong lại giao hoan đến sáng. Hai người cứ sáng tạm biệt, tối họp mặt uống rượu đùa vui...


    Anh Cẫng sau một thài gian giao hoan...

    Cứ thế, chừng mười ngày sau. Khi hết đợt tập huấn, anh em trong tiểu đội lục tục quay trở lại. Ai nấy đều giật mình, ngạc nhiên không hiểu vì sao từ một chàng trai khỏe mạnh nay Cẫng bỗng chốc gầy sọp, hom hem như người vừa trãi qua một cơn trọng bệnh. Hỏi thì anh chỉ nói chẳng hề gì. Lại thấy, cứ đêm về khuya, trong mùng của Cẫng thường phát ra tiếng cười rích rích hễ trời sáng lại không thấy gì nên sinh nghi có quan hệ bất chính bèn tổ chức rình bắt. Đúng như dự đoán, đêm hôm đó, khi trong giường của Cẫng phát ra tiếng ọp ẹp thì trong tiểu đội đồng loạt vùng dậy và quả nhiên thấy có bóng người từ trong màn vùng chạy ra ngoài. Có người nhanh chân truy đuổi theo tính bắt lại xem là ai nhưng khi đuổi đến cồn đất ven đường, chỗ Cẫng đứng đái hôm trước thì không thấy dáng người đâu nữa. Tìm quanh quẩn mãi không thấy, đến sáng thấy có một cái lỗ rộng ngay phía sau cồn đất bèn lấy cuốc thuổng ra đào, bắt được một con thú trông kỹ nhưng không rõ là loại thú gì, không thấy có bộ phận sinh dục nên không rõ là đực hay cái, chỉ thấy hai bên đùi con thú, nhẵn thín chẳng còn một sợ lông.


    Con quái thú được cho là thứ ma chuyên sống trong cồn bãi

    Con thú ấy khi bắt được, cả tiểu đội toàn thanh niên trai tráng thay nhau đánh đập nhưng nó cứ trơ ra, không chết. Về sau có người khách đi qua thấy vậy mách rằng đó là thứ ma chuyên sống ở cồn bãi, lâu ngày luyện thành tinh rất dâm đãng. Thứ quái đó thuộc thổ, muốn giết nó tất phải cột chặt vào thân cây dâu, lại phải lấy một cành dâu một đầu khảm hình bát quái, một đầu vót nhọn, chỉ cần dùng đầu nhọn đâm nhẹ vào giữa háng tất chết ngay. Mọi người nửa tín nửa ngờ nhưng cũng chạy vào làng chặt một cây dâu về làm thử, còn chọc cây vào háng con thú, con thú bỗng thé lên, cười như nắc nẻ, ngớt đợt cười, thở hắt ra ba cái rồi chết tốt.

    Sau bận đấy, đơn vị sợ quá nên gọi anh Cẫng về để điều trị. Mấy năm sau, tiểu đội tăng gia cũng giải tán…

    Chuyện anh Cẫng, nghĩ cũng lạ.

    Viết lại tại Tp.HCM, ngày 21.10.2015
    Thiều Ngọc Sơn
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  8. The Following User Says Thank You to thieugia For This Useful Post:

    bach_djen (23-10-2015)

  9. #18
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2013
    Bài gửi
    281
    Thanks
    18
    Thanked 46 Times in 39 Posts
    Cốt chuyện lạ, dẫn dắt hay

  10. #19
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jan 2013
    Bài gửi
    308
    Thanks
    19
    Thanked 36 Times in 33 Posts

    Vãi cả mơ !?


    Chuyển Luân Vương đang xét hồ sơ những ai được qua cầu Nại Hà để đi đầu thai

    Tối trước ngủ nằm mơ, chẳng biết sao lại được thằng mặt trâu dẫn đi chơi dưới địa phủ.

    Lang thang khắp Quỷ Môn Quan tới chừng chán thì nó dẫn ra bờ sông Vong xuyên ngồi nhởn. Nhìn nước sông đỏ lòm, tanh tưởi nên vội bỏ đi. Chưa được mười bước nghe có tiếng khóc thảm thiết bèn men theo bờ sông tìm, thấy dưới chân cầu Nại Hà có một người đang ngồi gào khóc. Lại gần tướng to cao, mặt xưng húp trông như lồn trâu cái. Cái mũi thường ngày cao, thẳng, rất Tây giờ nhìn nham nhở như bãi cứt trẻ con bị chó ăn hết chóp. Miệng rách toác, máu me lênh láng trông y như lồn người trần thế bí đẻ bị bác sĩ mổ cứu con... Sợ quá bèn quay đầu bỏ chạy thì nghe người đó gọi chính xác tên mình rồi hô "cứu với". Tò mò nên lò dò lại gần, nhìn kỹ thì hóa ra thằng lãnh đạo của mình. Hờ... hờ... Đúng là "Oan gia ngõ hẹp".


    Hỏi nó bị sao thế ? Nghe hỏi, nó khóc ngất không thành tiếng, cái mồm cứ choạc ra, mãi mới bảo "cứu em, mau nghĩ cách cứu chứ không em chết mất". Bẩu nó xuống đây thì chết đúng cái con mẹ nó rồi còn cứu đéo gì nữa. Nó vẫn không chịu, vẫn cứ luôn mồn nói "cứu em !".

    Theo nó, trên dương thế nó ăn hiền ở lành, thường xuyên đi chùa lễ Phật nhưng chẳng biết thằng cha con mẹ nào lẻo mép, tố nó với Diêm Vương. Vu khống, nói nó ở ác, xử bạc với vợ con, với anh em đồng nghiệp... nên khi đi qua thập điện Diêm vương, dù đã đút rất nhiều tiền nhưng nó vẫn còn bị hành đến khổ.
    Nó kể, vừa lúc nãy khi đến bên chân cầu Nại Hà, lão Chuyển Luân Vương (Cán bộ được địa phủ phân công phụ trách dẫn linh hồn qua cầu Nại hà để đi đầu thai) còn chửi mắng nó thậm tệ, đã đếch dẫn nó qua cầu, đã mặc lại còn trù cho nó bị thuồng luồng đớp mất xác (!?).

    Đột nhiên hắn hỏi:
    - Ủa ! Mà anh xuống đây chi ?
    Mình nói đi chơi không may lạc xuống đây, nó không tin nhưng rất ngạc nhiên khi thấy thằng mặt trâu đối xử rất thân thiện với mình. Chợt nó quay qua nói với thằng mặt trâu:
    - Có anh Nhân anh ấy biết, trên ấy em sống rất tử tế. Bác làm ơn dẫn em qua cầu hết bao nhiêu em trả chứ tự em đi qua thì sợ đám "Ngạ quỷ" (Quỷ đói) chúng kéo tuột xuống sông không thuồng luồng thì cũng bị đám chó ngao xé mất xác.


    Nghe hắn giở cái giọng "đút tiền" và khoe sống tử tế trên dương thế, mình lợm quá, ghét quá... Còn chưa biết phải xử lý thế nào đối với lời đề nghị quá ư tử tế của "sếp" thì quỷ mặt trâu bẩu: "Kệ mẹ cái thằng mặt lồn đó !", nói rồi nó lôi tuột mình đi quành trở lại.

    ...


    Mới mơ đến đó thì đồng hồ báo thức, giật mình trở dậy. Sáng lên cơ quan, nhìn thấy "lãnh đạo" vẫn khỏe có điều mặt mũi hơi bơ phờ. Nhìn kỹ, quả đúng da thâm thâm và nam nám, mặt loang lổ những tia máu nhỏ. Nghĩ nếu dùng kính lúp phóng to lên, có lẽ mặt lãnh đạo giống như cái mặt "lồn" mình nhìn thấy trong mơ thật.

    Vãi cả mơ !

    Tp.HCM, ngày 06.4.2016
    Nhân Vô Kỵ
    Lần sửa cuối bởi nhan_voky; 06-04-2016 lúc 05:20 PM

  11. #20
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    669
    Thanks
    16
    Thanked 91 Times in 76 Posts
    Kết cục của cái chết "đúng qui trình" !!!


    Tử Tý lấy vợ họ Mông tên Muội sinh được hai thằng con trai, một thằng kêu Tử Hợi và một thằng Tử Mùi.

    Tử Tý lúc còn tại "trào" ông đi lại bằng xe biển xanh, xách catap, cổ mang cà vạt. Ngồi đâu cũng cả đám con nhang đệ tử bu quanh, ối đứa khom lưng mồm dạ dạ vâng vâng, ối đứa xoa xoa tay gọi anh ba anh bảy...

    Đoàng phát, chiều kia nhận tin Tử Tý chết ! Gọi điện rủ mấy người trong cơ quan cũ hỏi có đi viếng Tử Tý không ? Chỉ mấy người khi xưa Tý ghét nói có còn đại đa, cúp điện thoại hoặc nói lãng chuyện đâu đâu.

    Tối đến, thấy trước nhà có dựng rạp kê cái bàn nước. Thằng Tử Hợi đang tán gẫu cùng mấy người hàng xóm. Thấy mình đến cũng biết mời chú ngồi xơi nước cho đỡ mệt rồi hẵng vào thắp nhang.

    Đảo mắt quan sát, thấy có ba cái vòng hoa, một cái do nhà hòm kính viếng, cái đề "Bà con tổ dân phố... chia buồn" và cái của UBND Phường với dòng chữ "Thành kính phân ưu".

    Vào thắp nhang cho Tử Tý thấy Mông thị đầu tóc bù xù, ngồi phía cuối quan tài đang thầm thì, lẩm bẩm điều gì đó. Tử Mùi được anh giao nhiệm vụ "trực quan", thấy có khách tới viếng vội bỏ cái điện thoại sang một bên, nó đứng dậy, nghiêm trang hai tay chắp trước ngực. Thấy khách thắp nhang, xá 3 xá nó vội vàng xá một xá trả lễ, xong lập tức ngồi xuống vớ chiếc điện thoại rồi dán mắt vào, vuốt vuốt cứ ý như nhà chẳng có chuyện gì.

    Tử Hợi lớn nên được mẹ giao làm công tác đối ngoại. Nó giót nước mời mình, mặt có vẻ buồn buồn nói : "Ba cháu chết trễ, chết ĐÚNG QUY TRÌNH nên - nó quay ra phía sau, một nhát, quay lại nó tiếp - nên mới thế, chứ ba cháu chết sớm tí nữa có phải đầy hoa và đông vui hơn không".

    Nhìn mặt thằng Tử Hợi trông lù đù tưởng ngu như lợn nhưng nghe "khẩu khí" của nó sao mà cay, nghiệt... thấy đắng cả lòng.

    Tp.HCM, 19.04.2016
    Shao Lao Jia

    一壶浊酒喜相逢
    古金多少事,都付笑谈中


    Một vò rượu đục vui gặp gỡ,
    Chuyện đời tan trong chén rượu nồng./.

  12. The Following User Says Thank You to Shaolaojia For This Useful Post:

    thanh_long (05-05-2016)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •