Trang 1/4 123 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 32

Chủ đề: Tuyển tập những bài thơ, bài hát hay chấn động...

  1. #1
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Nov 2011
    Bài gửi
    762
    Thanks
    28
    Thanked 113 Times in 88 Posts

    Tuyển tập những bài thơ, bài hát hay chấn động...

    Lời nói đầu:

    1. Hoan Hô Chiến Sĩ Điện Biên
    I

    Tin về nửa đêm
    Hỏa tốc hỏa tốc
    Ngựa bay lên dốc
    Đuốc chạy sáng rừng
    Chuông reo tin mừng
    Loa kêu từng cửa
    Làng bản đỏ đèn, đỏ lửa...

    Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
    Hoan hô đồng chí Võ Nguyên Giáp!
    Sét đánh ngày đêm
    xuống đầu giặc Pháp!
    Vinh quang Tổ quốc chúng ta
    Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa
    Vinh quang Hồ Chí Minh,
    Cha của chúng ta ngàn năm sống mãi
    Quyết chiến quyết thắng, cờ đỏ sao vàng vĩ đại

    Kháng chiến ba nghìn ngày
    Không đêm nào vui bằng đêm nay
    Đêm lịch sử Điện Biên sáng rực
    Trên đất nước, như
    Huân chương trên ngực
    Dân tộc ta dân tộc anh hùng!

    Điện Biên vời vợi nghìn trùng
    Mà lòng bốn biển nhịp cùng lòng ta
    Đêm nay bè bạn gần xa
    Tin về chắc cũng chan hòa vui chung.

    II

    Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
    Chiến sĩ anh hùng
    Đầu nung lửa sắt
    Năm mươi sáu ngày đêm khoét núi,
    ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt
    Máu trộn bùn non
    Gan không núng
    Chí không mòn!
    Những đồng chí thân chôn làm
    giá súng
    Đầu bịt lỗ châu mai
    Băng mình qua núi thép gai
    Ào ào vũ bão,
    Những đồng chí chèn lưng cứu pháo
    Nát thân, nhắm mắt, còn ôm...
    Những bàn tay xẻ núi lăn bom
    Nhất định mở đường cho xe ta
    lên chiến trường tiếp viện

    Và những chị, những anh ngày
    đêm ra tiền tuyến
    Mấy tầng mây gió lớn mưa to
    Dốc Pha Đin, chị gánh anh thồ
    Đèo Lũng Lô, anh hò chị hát
    Dù bom đạn xương tan, thịt nát
    Không sờn lòng, không tiếc tuổi xanh...
    Hỡi các chị, các anh
    Trên chiến trường ngã xuống
    Máu của anh chị, của chúng ta
    không uổng
    Sẽ xanh tươi đồng ruộng Việt Nam
    Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam
    Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng...

    III

    Lũ chúng nó phải hàng, phải chết
    Quyết trận này quét sạch Điện Biên!
    Quân giặc điên
    Chúng bay chui xuống đất
    Chúng bay chạy đằng trời?
    Trời không của chúng bay
    Đạn ta rào lưới sắt!
    Đất không của chúng bay
    Đai thép ta thắt chặt!

    Của ta trời đất đêm ngày
    Núi kia, đồi nọ, sông này của ta
    Chúng bay chỉ một đường ra
    Một là tử địa, hai là tù binh
    Hạ súng xuống rùng mình run rẩy
    Nghe pháo ta lừng lẫy thét gầm!
    Nghe trưa nay tháng năm, mùng bảy
    Trên đầu bay thác lửa hờn căm
    Trông: Bốn mặt lũy hầm sụp đổ
    Tướng quân bay lố nhố cờ hàng
    Trông: Chúng ta cờ đỏ sao vàng
    Rực trời đất Điện Biên toàn thắng!
    Hoan hô chiến sĩ Điện Biên!

    Tiếng reo núi vọng sông rền
    Đêm nay chắc cũng về bên Bác Hồ
    Bác đang cúi xuống bản đồ
    Chắc là nghe tiếng quân hò quân reo...
    Từ khi vượt núi qua đèo
    Ta đi, Bác vẫn nhìn theo từng ngày
    Tin về mừng thọ đêm nay
    Chắc vui lòng Bác giờ này đợi trông!

    IV

    Đồng chí Phạm Văn Đồng
    Ở bên đó, chắc đêm nay không ngủ
    Tin đây Anh, Điện Biên Phủ hoàn thành
    Ngày mai, vào cuộc đấu tranh
    Nhìn xuống mặt bọn Bi-đôn, Smít *
    Anh sẽ nói: "Thực dân, phát xít"
    Đã tàn rồi!
    Tổ quốc chúng tôi
    Muốn độc lập hòa bình trở lại
    Không muốn lửa bom đổ
    xuống đầu con cái
    Nước chúng tôi và nước các anh
    Nếu còn say máu chiến tranh
    Ở Việt Nam, các anh nên nhớ
    Tre đã thành chông, sông là sông lửa
    Và trận thắng Điện Biên
    Cũng mới là bài học đầu tiên!"

    Tố Hữu
    (5-1954)
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ'' ?
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao...

  2. The Following User Says Thank You to fangzi For This Useful Post:

    bach_djen (29-08-2013)

  3. #2
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Nov 2011
    Bài gửi
    762
    Thanks
    28
    Thanked 113 Times in 88 Posts
    Tây Tiến

    Tác giả: Quang Dũng
    Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi !
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi


    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
    Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời !
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

    Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

    Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
    Kìa em xiêm áo tự bao giờ
    Khèn lên man điệu nàng e ấp
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

    Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
    Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

    Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
    Quân xanh màu lá dữ oai hùm
    Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
    Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm


    Rải rác biên cương mồ viễn xứ
    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
    áo bào thay chiếu, anh về đất
    Sông Mã gầm lên khúc độc hành

    Tây tiến người đi không hẹn ước
    Đường lên thăm thẳm một chia phôi
    Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

    -- Phù Lưu Chanh, 1948
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ'' ?
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao...

  4. The Following User Says Thank You to fangzi For This Useful Post:

    bach_djen (29-08-2013)

  5. #3
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Nov 2011
    Bài gửi
    762
    Thanks
    28
    Thanked 113 Times in 88 Posts
    Bên kia sông Đuống
    Tác giả: Hoàng Cầm


    Tác giả Hoàng Cầm


    Em ơi buồn làm chi
    Anh đưa em về sông Đuống
    Ngày xưa cát trắng phẳng lì
    Sông Đuống trôi đi
    Một dòng lấp lánh
    Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ
    Xanh xanh bãi mía bờ dâu
    Ngô khoai biêng biếc
    Đứng bên này sông sao nhớ tiếc
    Sao xót xa như rụng bàn tay

    Bên kia sông Đuống
    Quê hương ta lúa nếp thơm nồng
    Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
    Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp
    Quê hương ta từ ngày khủng khiếp
    Giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn
    Ruộng ta khô
    Nhà ta cháy
    Chó ngộ một đàn
    Lưỡi dài lê sắc máu
    Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang
    Mẹ con đàn lợn âm dương
    Chia lìa đôi ngả
    Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã
    Bây giờ tan tác về đâu?

    Ai về bên kia sông Đuống
    Cho ta gửi tấm the đen
    Mấy trăm năm thấp thoáng mộng bình yên
    Những hội hè đình đám
    Trên núi Thiên Thai
    Trong chùa Bút Tháp
    Giữa huyện Lang Tài
    Gửi về may áo cho ai
    Chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu
    Những nàng môi cắn chỉ quết trầu
    Những cụ già phơ phơ tóc trắng
    Những em sột soạt quần nâu
    Bây giờ đi đâu? Về đâu?

    Ai về bên kia sông Đuống
    Có nhớ từng khuôn mặt búp sen
    Những cô hàng xén răng đen
    Cười như mùa thu tỏa nắng
    Chợ Hồ, chợ Sủi người đua chen
    Bãi Tràm Chỉ người giăng tơ nghẽn lối
    Những nàng dệt sợi
    Đi bán lụa mầu
    Những người thợ nhuộm
    Đồng Tỉnh, Huê Cầu
    Bây giờ đi đâu? Về đâu?

    Bên kia sông Đuống
    Mẹ già nua còm cõi gánh hàng rong
    Dăm miếng cau khô
    Mấy lọ phẩm hồng
    Vài thếp giấy đầm hoen sương sớm
    Chợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợn
    Khua giầy đinh đạp gãy quán gầy teo
    Xì xồ cướp bóc
    Tan phiên chợ nghèo
    Lá đa lác đác trước lều
    Vài ba vết máu loang chiều mùa đông

    Chưa bán được một đồng
    Mẹ già lại quẩy gánh hàng rong
    Bước cao thấp trên bờ tre hun hút
    Có con cò trắng bay vùn vụt
    Lướt ngang dòng sông Đuống về đâu?
    Mẹ ta lòng đói dạ sầu
    Đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ

    Bên kia sông Đuống
    Ta có đàn con thơ
    Ngày tranh nhau một bát cháo ngô
    Đêm líu díu chui gầm giường tránh đạn
    Lấy mẹt quây tròn
    Tưởng làm tổ ấm
    Trong giấc thơ ngây tiếng súng dồn tựa sấm
    Ú ớ cơn mê
    Thon thót giật mình
    Bóng giặc dày vò những nét môi xinh
    Đã có đất này chép tội
    Chúng ta không biết nguôi hờn

    Đêm buông xuống bên dòng sông Đuống
    - Con là ai? – Con ở đâu về?
    Hé một cánh liếp
    - Con vào đây bốn phía tường che
    Lửa đèn leo lét soi tình mẹ
    Khuôn mặt bừng lên như dựng trăng
    Ngậm ngùi tóc trắng đang thầm kể
    Những chuyện muôn đời không nói năng

    Đêm đi sâu quá lòng sông Đuống
    Bộ đội bên sông đã trở về
    Con bắt đầu xuất kích
    Trại giặc bắt đầu run trong sương
    Dao loé giữa chợ
    Gậy lùa cuối thôn
    Lúa chín vàng hoe giặc mất hồn
    Ăn không ngon
    Ngủ không yên
    Đứng không vững
    Chúng mày phát điên
    Quay cuồng như xéo trên đống lửa
    Mà cánh đồng ta còn chan chứa
    Bao nhiêu nắng đẹp mùa xuân
    Gió đưa tiếng hát về gần
    Thợ cấy đánh giặc dân quân cày bừa
    Tiếng bà ru cháu buổi trưa
    Chang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu
    “À ơi… cha con chết trận từ lâu
    Con càng khôn lớn càng sâu mối thù”
    Tiếng em cắt cỏ hôm xưa
    Hiu hiu gió rét mịt mù mưa bay
    “Thân ta hoen ố vì mày
    Hờn ta cùng với đất này dài lâu…”
    Em ơi! Đừng hát nữa! Lòng anh đau
    Mẹ ơi! Đừng khóc nữa! Dạ con sầu
    Cánh đồng im phăng phắc
    Để con đi giết giặc
    Lấy máu nó rửa thù này
    Lấy súng nó cầm chắc tay
    Mỗi đêm một lần mở hội
    Trong lòng con chim múa hoa cười

    Vì nắng sắp lên rồi
    Chân trời đã tỏ
    Sông Đuống cuồn cuộn trôi
    Để nó cuốn phăng ra bể
    Bao nhiêu đồn giặc tơi bời
    Bao nhiêu nước mắt
    Bao nhiêu mồ hôi
    Bao nhiêu bóng tối
    Bao nhiêu nỗi đời
    Bao giờ về bên kia sông Đuống
    Anh lại tìm em
    Em mặc yếm thắm
    Em thắt lụa hồng
    Em đi trảy hội non sông
    Cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh.
    (Việt Bắc, tháng 4-1948)
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ'' ?
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao...

  6. The Following User Says Thank You to fangzi For This Useful Post:

    bach_djen (29-08-2013)

  7. #4
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    669
    Thanks
    16
    Thanked 91 Times in 76 Posts
    Lúc tui còn nhỏ, đâu hồi tiểu học gì đó nhớ học bài thơ này, bài thơ "Thằng Tây" tuy ngắn nhưng rất hay không biết của tác giả nào. Nay chép ra để mọi người cùng thưởng lãm.



    Thằng Tây
    Tác giả: Khuyết Danh



    Thằng tây chớ cậy xác dài !

    Thằng Tây chớ cậy xác dài,
    Chúng tao người nhỏ nhưng dai hơn mày.
    Thằng Tây chớ cậy béo quay,
    Mày thức hai buổi là mày bở hơi.


    Thằng Tây chớ cậy béo quay

    Chúng tao thức bốn đêm rồi,
    Ăn cháo ba bữa chạy mười chín cây.
    Bây giờ mới gặp mày đây,
    Sức tao vẫn đủ bắt mày hàng tao.


    Chúng tao người nhỏ nhưng dai hơn mày. Thế mới tài !


    Shaolaojia: Hi hi, chỉ mấy câu ngắn ngủn nhưng có thể cho chúng ta thấy khái quát được tình hình kinh tế (quân lương) của đất nước vào thời điểm chống Pháp là hết sức khó khăn. Tuy thiếu thốn vật chất nhưng tinh thần của toàn dân lại lạc quan, phấn chấn. Sĩ khí hăng say.
    Đói như thế mà vẫn đủ sức "bắt Tây"... Thế mới tài !

    一壶浊酒喜相逢
    古金多少事,都付笑谈中


    Một vò rượu đục vui gặp gỡ,
    Chuyện đời tan trong chén rượu nồng./.

  8. #5
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts

    5. Quê Hương

    Năm 1960, trên chiến khu ở Khánh Hoà, Giang Nam nhận được tin dữ, đau xé lòng: Vợ anh (chị Phạm Thị Chiều) và con gái đầu lòng của anh chị mới hơn một tuổi (cháu Trang) đã bị Mỹ - nguỵ sát hại trong tù. Bài thơ Quê hương của Giang Nam ra đời trong hoàn cảnh ấy. Viết liền mạch. Đúng là tâm trạng: “Đau xé lòng anh, chết nửa con người!”. Viết xong, Giang Nam trình lên đồng chí Nguyễn Xuân Hữu (Bảy Hữu), Bí thư Tỉnh ủy Khánh Hoà hồi đó, “xin ý kiến”. Anh Bảy trầm ngâm: “Hay lắm! Nhưng hơi buồn... Cậu ráng giữ tinh thần và ý chí tiến công. Hy sinh, mất mát là chuyện bình thường trong chiến tranh. Mình tin vào Giang Nam lắm đó!”. Bản thảo bài thơ theo đường giao liên Trường Sơn đi dần ra Bắc. Mãi 11 tháng sau, vào năm 1961, Giang Nam mới được đọc bài thơ Quê hương in trên báo Văn nghệ gửi từ Hà Nội vào. Tác giả nhận ngay được giải nhì về thơ. Bởi nó rất hay, hay đến thật lòng, hay da diết. Nhưng, số phận không chỉ mỉm cười riêng với thơ. Năm sau (1962), có ai ngờ, vợ con anh vẫn còn sống và thoát ra khỏi ngục tù của Mỹ - ngụy. Năm 1964, tổ chức bố trí cho chị Chiều và cháu Trang từ Sài Gòn - Chợ Lớn lên thăm anh ở căn cứ Trung ương Cục. Song, một lần nữa, thật nghiệt ngã, chị cùng con gái lại bị địch bắt bên dòng sông Vàm Cỏ Đông. Lần này, chị và cháu ở tù cùng với chị Châu (vợ anh Lê Hồng Tư, tức chị X. trong tác phẩm “Sống như anh” của Trần Đình Vân), chị Quyên (vợ liệt sĩ - Anh hùng Nguyễn Văn Trỗi) và một số đồng chí nữ trung kiên khác. Hơn 10 năm sau, khoảng giữa năm 1973, anh chị và cháu gái mới lại được gặp nhau. Ngỡ không thể nhận ra được nhau nữa, ngay trên Củ Chi - đất thép Thành Đồng.

    Chiến tranh, cả những hy sinh, mất mát đã lùi xa. Nhưng, bài thơ Quê hương vẫn da diết đọng lại trong tâm khảm người đọc nhiều thế hệ. Mãi đến năm 1998, nhớ chuyện cũ, Giang Nam vẫn còn viết: “… Ôi con cò, con vạc. Nhớ thương bay mãi đến bây giờ…”. Tuổi mới yêu - dù ở thế hệ nào - rồi cũng bắt nhịp được trái tim mình vào tứ thơ “cười khúc khích” - “vẫn khúc khích cười, khi tôi hỏi nhỏ”. Quả thật, đời thường và sự nghiệp của anh đều hạnh phúc. Chỉ riêng một bài thơ như vậy, dường như cũng đã nói đủ về Giang Nam…
    ----------------------------------------------
    Nhà thơ Giang Nam tên thật là Nguyễn Sung, sinh năm 1929, quê xã Ninh Bình (Ninh Hoà, Khánh Hoà), nay ở tại 46, Yersin, TP. Nha Trang. Ông tham gia cách mạng từ tháng 7-1945. Trước khi về hưu, nhà thơ từng giữ nhiều cương vị quan trọng như Phó Tổng thư ký Hội Văn nghệ giải phóng miền Nam, đại biểu Quốc hội, Tổng Biên tập Báo Văn nghệ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh. Nhưng, cả đến bây giờ, suy ngẫm lại cuộc dời mình, Giang Nam cũng không ngờ có điều quan trọng, khá bất ngờ, đã đẩy ông đi tới trên con đường thơ cách mạng, trở thành một trong hai người vinh dự được nhận Giải thưởng Nhà nước đợt 1 về Văn học - Nghệ thuật đầu tiên ở Khánh Hoà.

    Bài thơ
    Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
    Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
    "Ai bảo chăn trâu là khổ''
    Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.


    Những ngày trốn học
    Đuổi bướm cầu ao
    Mẹ bắt được...
    Chưa đánh roi nào đã khóc!
    Có cô bé nhà bên
    Nhìn tôi cười khúc khích...

    Cách mạng bùng lên
    Rồi kháng chiến trường kỳ
    Quê tôi đầy bóng giặc
    Từ biệt mẹ, tôi đi
    Cô bé nhà bên (có ai ngờ!)
    Cũng vào du kích
    Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
    Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)

    Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
    Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại
    Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
    Hòa bình tôi trở về đây
    Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
    Lại gặp em
    Thẹn thùng nép sau cánh cửa
    Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
    Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)

    Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
    Em để yên trong tay tôi nóng bỏng...
    Hôm nay nhận được tin em
    Không tin được dù đó là sự thật
    Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
    Chỉ vì em là du kích, em ơi!

    Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
    Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
    Có những ngày trốn học bị đòn, roi
    Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
    Có một phần xương thịt của em tôi.

    Giang Nam
    Lần sửa cuối bởi thieugia; 31-07-2013 lúc 01:28 PM
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  9. #6
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Đi đi em!

    Tác giả: Tố Hữu
    Rứa là hết! Chiều ni em đi mãi
    Còn mong chi ngày trở lại Phước ơi!
    Quên làm sao, em hỡi, lúc chia phôi
    Bởi khác cảnh, hai đứa mình nghẹn nói.


    Em len lén, cúi đầu, tay xách gói
    Áo quần dơ, cắp chiếc nón le te
    Vẫn chưa thôi, lời day dứt nặng nề
    Hàng dây tiếng rủa nguyền trên miệng chủ!

    Biết không em, nỗi lòng anh khi đó?
    Nó tơi bời, đau đớn lắm em ơi!
    Bàn chân em còn luyến tiếc không rời
    Nơi em đã cùng anh vui phút chốc.

    Những đêm tối, anh viết bài em học
    Cho em quên bớt nỗi nhọc ban ngày
    Nơi bao nhiêu âu yếm tuổi thơ ngây
    Anh đã trút cho lòng em tất cả!

    Em ngoái cổ nhìn anh: ta chỉ trả
    Thầm cho nhau đôi mắt ướt li sầu!
    Biết làm sao, em hỡi, nói cùng nhau?
    Tiếng chưởi mắng vẫn phun hoài, nhục nhã!

    Thì em hỡi! Đi đi, đừng tiếc nữa!
    Ngại ngùng chi? Nấn ná chỉ thêm phiền!
    Đi đi em, can đảm bước chân lên
    Ừ đói khổ phải đâu là tội lỗi!

    Anh mới hiểu: càng ngậm ngùi khổ tủi
    Càng dày thêm uất hận của lòng ta
    Nuôi đi em, cho đến lớn, đến già
    Mầm hận ấy, trong lồng xương ống máu
    Để đêm nóng mai kia hồn chiến đấu
    Mà hôm nay anh đã nhóm trong lòng!

    Huế, tháng 2 - 1938
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  10. #7
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    ĐÔI DÉP.


    Nguyễn Trung Kiên
    Bài thơ đầu anh viết tặng em

    Là bài thơ anh viết về đôi dép

    Khi nỗi nhớ trong lòng da diết

    Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

    Hai chiếc dép kia gặp gỡ bao giờ

    Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước

    Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược

    Lên thảm nhung, xuống cát bụi, cùng nhau


    Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước...

    Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao

    Cùng chia sẻ sức người chà đạp

    Dẫu vinh nhục, không đi cùng người khác

    Số phận chiếc nầy phụ thuộc ở chiếc kia.

    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi

    Mọi thay thế sẽ trở thành khập khiễng

    Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết

    Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.

    Cũng như mình trong những phút vắng nhau

    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía

    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế

    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh.

    Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành

    Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối

    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội

    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.

    Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

    Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải, trái

    Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại

    Gắn bó đời nhau một bước đi chung.

    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song

    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc

    Chỉ còn một là không còn gì hết

    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.

    Tác giả: Nguyễn Trung Kiên -
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  11. #8
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Phút trải lòng hiếm hoi của tác giả bài thơ “Đôi dép”

    (Nguoiduatin.vn) - Sau những “tam sao thất bản” quanh bản quyền tác giả bài thơ Đôi dép, chúng tôi có dịp gặp mặt cha đẻ của món ăn tinh thần nổi tiếng ấy.
    Trước mắt chúng tôi vẫn còn nguyên sự khắc khổ của một người thợ cơ khí. Hai từ nhà thơ đối với anh là thứ gì đó quá xa xỉ bởi anh tự nhận mình sinh ra chỉ để làm một người lao động bình thường. Một người thuộc lớp bình dân theo đúng nghĩa nhất của từ này. Anh là Nguyễn Trung Kiên, tác giả bài thơ Đôi dép.

    Chuyện đời của “nhà thơ” bất đắc dĩ

    Ngôi nhà nhỏ không mấy sáng sủa của gia đình Nguyễn Trung Kiên vẫn còn ngổn ngang sắt thép, những ô cửa lớn bé đang chờ anh thợ cơ khí hoàn thành để giao cho gia chủ. Chúng tôi thật sự ngạc nhiên bởi con người của một “nhà thơ” từng gây tiếng vang lớn trong diễn đàn tuổi mới lớn về bài thơ Đôi dép. Anh không nhận mình là nhà thơ mà cũng phải thôi vì thơ văn đối với anh chỉ là những giây phút ngẫu hứng sáng tác, suy ngẫm sự đời.


    Tác giả bài thơ Đôi dép Nguyễn Trung Kiên

    Anh sinh ra trong một gia đình tương đối éo le về gia cảnh. Cha mẹ anh có một thời yêu nhau và anh đã chào đời trong khoảng thời gian đó, thế nhưng hạnh phúc đã không trọn vẹn đối với anh. Cha mẹ anh chia tay nhau, người ở lại, kẻ ra đi đã làm cho tâm hồn cậu trai 17 tuổi mang một vết rạn khó lành.

    Kiên theo mẹ vào Sài Gòn lập nghiệp khi anh vừa học xong lớp 11. Gia đình khiếm khuyết của anh như con tàu trước giông bão phải lặn ngúanginh tồn với cuộc sống chốn thị thành đầy mới mẻ. Rồi Kiên cũng tìm cho mình những công việc chân tay nặng nhọc như phụ hồ, quét sơn, sửa chữa... đủ nuôi sống bản thân.

    Vốn tâm hồn đa sầu đa cảm, những khi rảnh rỗi, Kiên thường ngâm nga thơ mà thơ của anh đều xuất phát từ thực tế công việc và cuộc sống vất vả, bon chen, ganh đua của người đời. Mỗi tuần một buổi, Kiên tham gia sinh hoạt trong Câu lạc bộ thơ văn của Nhà văn hóa Thanh niên. Tại đây, anh có cơ hội được tiếp xúc với nhiều bạn trẻ đa số đều là sinh viên, họ sinh hoạt vui vẻ, trao đổi thơ văn, đúc rút kinh nghiệm... khiến anh quên đi những mệt mỏi, buồn phiền của công việc. Kiên hăng say tham gia sáng tác được các bạn trong Câu lạc bộ tín nhiệm bầu giữ chức Phó chủ nhiệm.

    Một hôm, anh và một cô bạn có cuộc tranh luận nảy lửa về đôi dép. Cô bạn hỏi Kiên rằng một đôi dép thì cái nào mòn trước. Nhiều ý kiến trái ngược nhau, không bên nào chịu nghe bên nào. Sau buổi sinh hoạt đó, về nhà, Kiên ôm đầu suy nghĩ về đôi dép kể cả đi làm, anh cũng nghĩ mông lung và bắt đầu hình thành những vần thơ nói về đôi dép. Tuy nhiên, một ý tưởng mới được hình thành, Kiên muợn hình ảnh của tình yêu để nói về đôi dép. Buổi sinh hoạt lần sau, anh đã mang bài thơ lên tặng “bạn cãi” hôm nọ và đọc cho cả Câu lạc bộ nghe. Mọi người truyền tay nhau tâm đắc bài thơ thật dung dị mà trần đầy ý nghĩa của anh:

    “Bài thơ đầu anh viết tặng em/ Là bài thơ anh kể về đôi dép/ Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết/ Những vật tầm thường cũng biến thành thơ...”.

    Trung Kiên cho biết, anh sáng tác bài thơ này vào năm 1995 khi đó anh 22 tuổi nhưng vẫn chưa có mối tình nào cũng chỉ mới manh nha thích thích, mến mến nhau thôi. Nhiều người nói, anh sáng tác để tặng người yêu nhưng thực chất, cô gái kia chỉ là bạn cùng sinh hoạt trong Câu lạc bộ. Bản thân Trung Kiên là người rất nhạy cảm, anh bảo, tình duyên của anh đến rất muộn không phải vì anh không biết yêu mà vì anh không dám yêu. Anh mặc cảm vì bản thân chỉ là thằng con trai lang bạt xứ người, công danh sự nghiệp chưa có nhưng tâm hồn anh lại tràn đầy lý tưởng về một tình yêu thủy chung, son sắc.

    Lại nói đến Câu lạc bộ, Kiên là phó chủ nhiệm duy nhất và cũng là thành viên duy nhất không phải là sinh viên. Trong môi trường sinh hoạt của giới tri thức thì kẻ yêu người ghét anh đều có. Anh trân trọng, cảm ơn những người bạn đã cảm thông, thấu hiểu cho hoàn cảnh của anh còn những người ghét anh, cũng chỉ vì học vấn của anh không bằng ai, anh chỉ là người công nhân ham mê thơ văn mà tham gia sinh hoạt. Có những lời nặng nề đến tai anh rằng, “một người không có học vấn mà cũng làm Phó chủ nhiệm hẳn nhiều người không phục”. Bị xúc phạm và ức chế, Kiên quyết định sẽ đăng kí thi vào đại học để chứng tỏ rằng: Sinh viên và không sinh viên chỉ hơn nhau ở kì thi mà thôi.

    Cuộc thách đấu nghiệt ngã với số phận

    Nung nấu ý định sẽ thi vào đại học để chứng tỏ bản lĩnh không thua kém bất cứ một sinh viên nào, Kiên đã làm một việc táo bạo. Do anh chưa có bằng tú tài nên đánh liều muợn bằng của một người bạn sau đó chỉnh sửa thông tin để đăng kí dự thi. Với trí nhớ tuyệt vời cùng vốn kiến thức nền vững chắc, Kiên không hề trải qua một ngày ôn luyện nào mà ngay trong kì thi đó, Kiên đã thi đậu Đại học Sư phạm với số điểm cao. Trước khi thi, Kiên không hề có ý định theo học nhưng rồi sự lôi cuốn của giảng đường đại học khiến anh không thể khước từ.

    Theo học được gần một năm thì sự việc vỡ lở, anh đành ngậm ngùi chia tay thầy cô, chia tay giảng đường để quay về làm một người lao động. Thầy cô, bạn bè khuyên anh nên học bổ túc thêm một năm nữa rồi thi lại, với kiến thức và trình độ như anh thì cánh cổng đại học luôn mở rộng chào đón. Nhưng, Kiên đã quyết định từ bỏ sự học, anh tâm sự: “Tôi không có duyên với con đường học vấn, đó chỉ là trò chơi số phận của tôi thôi nhưng tôi đã chứng tỏ cho mọi người biết, tôi không phải là thằng thất học, tôi từng là một sinh viên văn khoa. Tôi sinh ra là để làm công nhân”.

    Trở lại bài thơ Đôi dép, vừa đậu trường Đại học Sư phạm, ngay lập tức bài thơ của anh được đăng trên tạp chí Thế giới mới và một số trang mạng đã ăn theo dư âm của bài thơ. Trong khi “tiếng tăm” của Đôi dép không ngừng lan truyền khắp nơi thì tác giả lại lặng bóng. Suốt một thời gian dài, Đôi dép bị “tam sao thất bản” ở cả nội dung và tên tác giả. Báo chí và lực lượng hùng hậu “fan” của bài thơ đã tốn bao nhiêu giấy mực và công sức để đi tìm người cha đẻ của Đôi dép mà vẫn không hề có phản hồi. Sau hơn 10 năm sống ẩn dật với gia đình riêng, một ngày gần đây, Trung Kiên xuất hiện và đã lên tiếng về bài thơ do mình sáng tác.

    Tuy nhiên, điều mà chúng tôi ngạc nhiên là anh không có phản ứng nhiều khi nhắc đến bài thơ Đôi dép kể cả bị người đời ngộ nhận. Anh tâm sự: “Cái gì đã qua rồi cứ để qua đi, tôi không muốn nhắc đến nữa, đó là thời kì khủng hoảng nhất về tinh thần của tôi, Đôi dép cho tôi chút ít danh tiếng nhưng gắn liền với vết thương về con đường học vấn. Tôi cũng biết là một số người đã tự nhận bài thơ đó là của họ nhưng tôi không buồn bởi bài thơ của tôi hay, độc mới có người nhận miễn sao họ đừng nói xấu tôi, đừng vẽ rắn, vẽ rồng thêm vào bài thơ sẽ làm mất đi ý nghĩa dung dị của nó”.

    Nguyễn Trung Kiên bây giờ hầu như không quan tâm đến chuyện thơ văn nữa, công việc của người thợ cơ khí cùng những nhọc nhằn lo toan cho gia đình thời buổi kinh tế khó khăn đã chiếm hết hồn thơ trong tim anh.
    Lần sửa cuối bởi thieugia; 20-06-2013 lúc 02:20 PM
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  12. #9
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2012
    Bài gửi
    202
    Thanks
    71
    Thanked 13 Times in 12 Posts
    Bài thơ:
    Bà Em

    Bài văn tả bà đã được tác giả viết bằng những câu thơ hết sức ngộ nghĩnh và chân thực, nhưng "hấp dẫn" không kém là phần sau của bài thơ khi nói về "nghịch cảnh" đầy đau khổ của học sinh khi bắt buộc phải làm theo văn mẫu...


    Bài thơ về bà gây sốt trên facebook. (Ảnh chụp lại từ màn hình)

    Đối lập với hình ảnh người bà vất vả sớm hôm, tóc trắng, miệng nhai trầu thường thấy trong những bài văn mẫu, người bà trong bài thơ khá gần cuộc sống hiện đại với: hát karaoke, phóng xe máy,…
    Dưới đây là nguyên văn bài thơ “Cô bắt làm văn tả Bà” được thành viên Hiếu Orion chia sẻ trên mạng xã hội Facebook.
    Bà Em
    “Bà ngoại em vẫn chưa già
    Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường
    Mắt bà vẫn rất tinh tường
    Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày
    Nhưng Bà em vẫn rất hay
    Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm
    Công việc bà vẫn ôm đồm
    Chăm lo con cháu sớm hôm không nề.


    Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường...

    Hôm nay cô giáo ra đề
    Bắt em phải tả viết về Bà em
    Em tả giống hệt bên trên
    Cô bắt viết lại - mắng thêm em rằng:
    Đã Bà là phải rụng răng
    Tóc phải bạc trắng như trăng trên trời
    Bà cũng không được ăn chơi
    Vì mắt phải kém và môi nhai trầu


    Người bà của cô và người bà của... em !

    Đã Bà là phải ngồi khâu
    Không được ngồi hát Ka - Râu - Ô - Kề
    Nhất là không được ghi đề
    Tuyệt đối không được phóng xe ào ào
    Em nghe chẳng hiểu thế nào
    Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này
    Tả sai thì lại không hay
    Tả đúng thì lại có ngày ăn roi
    Kiểu này phải bảo mẹ thôi
    Hay đổi Bà khác đúng lời của cô ???”


    Hay đổi bà khác đúng lời của cô... khó quá !




    Nguồn : Facebook
    Lần sửa cuối bởi nha_que; 28-06-2013 lúc 09:02 PM

  13. #10
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Jul 2012
    Bài gửi
    202
    Thanks
    71
    Thanked 13 Times in 12 Posts
    Dưới đây là tờ đơn xin phép nghỉ học của học sinh tên là Phan Quốc Đạt, lớp 11 Toán 1, trường Lê Quí Đôn, Tp. Vũng Tàu đã gây tiếng vang rất lớn trên mang facebook nói chung và ngành giáo dục nói riêng. Lá đơn xin nghỉ phép được viết bằng thể thơ lục bát rất ngay ngắn, sạch đẹp trên giấy vở ô ly.

    Mời cả nhà cùng đọc và thưởng thức cái hay, cái dí dỏm của lá đơn bằng thơ này:


    Đơn xin phép bằng thơ.


    ĐƠN XIN PHÉP


    Gửi ban giám hiệu trường ta.

    Cùng cô chủ nhiệm chính là cô Nhung.

    Hôm nay em viết đơn này

    Kính xin được nghỉ một ngày dưỡng thương

    Em tuy vẫn nhớ lớp, trường

    Nhưng mà sức khỏe khó lường mối nguy

    Suốt đêm em sốt li bì


    Tác giả và bài thơ

    Trán nay nóng hổi, yếu suy quá chừng

    Việc học chắc phải tạm ngừng

    Để còn điều trị kẻo chừng… thăng thiên!

    Bài ghi em sẽ chép liền

    Em xin lỗi đã làm phiền thầy cô!

    Trên trang Facebook của Ths Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu cũng chia sẻ và có hàng nghìn người “like” và bình luận về đơn xin phép này. Thạc sĩ tâm lí học Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu cũng chia sẻ ý kiến của mình bằng thể thơ lục bát:


    “Ai bảo đi học khô khan?

    Nếu mà sáng tạo thì ngàn cái hay!

    1 like nhóc viết cái này

    1 like khác nữa cho thầy dạy Văn”.

    Nhiều ý kiến cho rằng đây là một sự sáng tạo và phá vỡ cấu trúc khô khan của một tờ đơn xin phép nghỉ học thông thường.

    Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu phân tích thêm: “Đơn này thì viết chơi thôi, chứ thầy nghĩ bạn ấy không có nộp đâu. Nhưng nếu là BGH, thầy sẽ chấp nhận đơn này, tuy không chỉn chu như kiểu mà thầy cô mong muốn, nhưng đáng được chấp nhận vì sự phá cách, sáng tạo mà không phải học sinh nào cũng có. Quá khắt khe làm gì, sao ta không để cho học sinh sáng tạo? Nếu mắng bạn ấy là vớ vẩn, vô phép thì lần sau bạn ấy mà muốn sáng tạo thì chẳng còn hứng thú gì nữa. Giết chết mầm mống của một con người sáng tạo đấy!”

    Nguyễn Thị Sự
    Lần sửa cuối bởi nha_que; 28-06-2013 lúc 08:58 PM

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •