QUANG THÀY GIÁO
Là tôi gọi theo phép lịch sự thôi, chứ bọn mất dạy và đặc biệt là lũ học sinh học đồ khốn kiếp chuyên gọi Quang thày giáo là thằng.
Năm nay Quang thày giáo chẵn 53, cái tuổi tuy chửa già nhưng cứ như đèn dầu trước bão. Là bởi cái định mệnh 49 chưa qua 53 đã tới thôi. Không biết đúng đến đâu nhưng tôi thấy rất nhiều người chết ở hai cái tuổi nghiệt súc đó. Qua được hai đốt này thì cứ phổng phao mà sống đến già khà khà...
Quang thày giáo trước dạy cùng trường với ông già tôi, cùng luôn tổ bộ môn sinh - lý ( là hai môn học chứ không phải giao cấu đâu mà các anh há mồm ra). Ngoài ra còn cạ cứng với nhau về khoản bú diệu và tán láo. Tự độ ông già hiu, Quang thày giáo mất đi nửa hồn người. Thày chuyển sang thú vui khác là cờ bạc. Ông già tôi bảo về chuyên môn Quang thày giáo vô đối lắm. Chả những giỏi bộ môn giảng dạy mà toàn tài luôn những bộ môn tâm hồn như văn chương hoặc lìu tìu như đạo đức. Thày có cái nết dạy rất hay là lên lớp tuyền kể chuyện mất dạy, tỉ như ứng dụng nguyên tắc vật lý trong đêm tân hôn hay sự ra giàng của chim theo thuyết tiến hóa. Học trò toàn bọn nhơ nhỡ lông lống cứ há hốc mồm ra mà nghe rùi thụi lưng, bóp ngực nhau bòm bọp. Có vài đứa thắc mắc sao không dạy bài thì thày bảo về nhà mà đọc sách giáo khoa, chứ chả có nhẽ các giáo sư tiên sư biên ra cho bò nhá. Được cái may học trò phần đa là nhác học nên chúng khoái tỷ lắm. Giờ dạy của thày chả khác đếch gì buổi tấu hài, vãi hết dắm. Chỉ những khi có dự giờ thì thày mới dạy theo sách, hay đến độ học trò rên lên là dạy như thế thì bố mày giỏi lâu rồi, hố hố...
Tự đận thày bỏ bê diệu chè và tán láo chuyển sang thú vui tao nhã là cờ bạc thì mọi sự suy thoái hẳn. Các tiết học hay dở phụ thuộc rất nhiều vào hôm thày thắng bạc hay thua. Mà cái món cờ bạc của thày cũng toàn tài, ngoài các môn truyền thống như ba cây, tổ tôm, xóc đĩa thì thày đá cả sang những môn hiện đại công nghệ cao tỷ như lô đề bóng bánh, on - off đủ cả. Những hôm thắng bạc thày dạy như bọn văn công lên đồng. Còn thua hehe thày ngồi chầu hẫu trên ghế bố, ôm gối tựa cằm găm chim vào mép bàn nhìn lũ học trò như chó canh trộm. Đứa nào nho nhe ho he là thày chửi rồi ném phấn vào mặt. Mà chửi rất ác, tuyền lôi phụ huynh ra với đủ nết na hay cố tật. Cờ bạc nó không thuận tay thày, hay nói khác ra là không có lộc mặc dù tuyền sự đỏ đen xanh chín chứ không phải úp sọt hay gài bẫy. Người ta cứ bảo đen bạc thì đỏ tình nhưng thày đen cả hai. Chị mái già vợ thày khuyên chả được nên bỏ tiệt cái danh anh giáo mà đi nối gáo với anh hàng xeo, để lại thày với thằng cu độc nhất trượt 3 năm đại học và đang mon men kế tục sự nghiệp vẻ vang. Thằng này học thì ngu nhưng món bài bạc lại xem ra xuất chúng. Bằng chứng là thi thoảng thày cứ hay phải đi giả nợ hoặc chuộc xe cho nó. Thì tuyền chỗ thân quen cả, không giả người ta đào mả lên, đèo mẹ. Không hiểu thày lấy đâu ra của nả mà nết cờ bạc rất phong liu, có tiếng là chơi đẹp, không chầy bửa nợ nần kiểu bạc vụn. Chứ với cái lương giáo mác kia, xóc phát chắc gì đã đủ hai tiếng bạc suông. Ông già tôi bảo thày có ông anh làm quan nhớn ngoài Hà nội, tính rộng rãi mà lại thương em nên hết lại xin, hết lại xin. Tôi thì cứ nghĩ xin mãi phải biết ngượng chứ, vả lại cũng chẳng ai mà cho mãi được. Cơ mà chả biết đâu được đấy, xứ sở này lắm chuyện ngộ nghĩnh bỏ mẹ ra.
Những đận tôi về thày cũng hay ê a sang chơi. Là chỗ thân quen nên tôi hay đãi thày diệu, hứng chí còn đưa đi karaoke, bố trí riêng cho một tay vịn nõn nà cao vung vít. Nhưng xem ra thày chả mấy khoái nên ngồi tí ti là nhổm đít ra về. Tôi biết là có sới họ gọi. Phàm đã mê cờ bạc thì món diệu chè gái mú xem ra không thú. Trong tứ đổ tường kia hiếm người toàn năng lắm, chỉ một hoặc siêu phàm lắm thì mới có hai. Ông già tôi từ khi biết thày mê cờ bạc thì cũng ngãng ra, thấy tôi lê la với thày thì không thích mấy. Nhưng ông đâu biết tôi khôn rồi và chỉ mê lồn thôi. Nhưng chuyện gì cũng có hồi kết của nó. Sự bê trễ trong sự nghiệp gõ đầu trẻ và ngập ngụa trong công nghiệp đan quạt của thày cũng đến tai nhà trường. Tệ hơn còn có đơn từ thưa gửi lên bàn giấy các quan trên phòng, trên sở. Người ta họp hành liên miên đòi kỷ luật thày với hình thức...mất dạy. Nhẽ thày chả mấy thiết tha nên cũng khẩn khoản xin hiu luôn một cục. Cầm mấy trăm triệu trong tay thày chửi váng làng, theo lối ất ơ thôi chứ chả vào ai sất. Thế là từ một anh giáo lìu tìu, hiu nhát thày búp phát thành anh thợ bạc lừng danh. Chỉ mỗi tội vận đỏ đen nó ghen với thày nên cấm ăn may được canh nào khơ khớ. Hôm tôi về, đáo sang đường cái mua chai bia, thày nom thấy nên bắt sống vào nhà tâm sự. Tôi đểu giả, chào thày giáo. Thày ngơ ngáo bảo tao tháo giày rồi. Hố hố đúng là đcm thày giáo...tháo giày. Tiện mồm thày cất nhời luôn, rằng thày giáo đã tháo giày và chuẩn bị... nhá bàn. Tôi hiểu là thày sắp... bán nhà. Thôi thì đoạn kết đến đây là đẹp.
Thế đéo nào tối qua thày lại gọi tôi gióng giả, là tao đang Hà nội đây, mầy ở đâu giao liu tí. Tôi hãi quá bảo đau chân và xin để nay mai. Thày không chịu, bắt đọc địa chỉ để thày đến. Tôi đành. Tưởng thày đi một mềnh, ai ngờ lại dắt theo một tiểu đồng giống cái xinh bai bải. Thày bảo là học trò. Rồi ý tứ vén màng loa tôi lên, thổi phù phù " cơ mà tao chưa thò chày đâu đấy". Tôi ngớ người. Thày thổi tiếp, " nó đang học đây, tao biếu mày".
Tôi hiểu ngay ra vấn đề nên chốt chặt cửa phòng khách cảnh giác con mái già tọc mạch rồi kéo thày ra một góc, bồi hồi, " đổi lại?". Thày cởi luôn tấm lòng, " cho tao 5 triệu nhá!" - Để làm gì? Tôi ngây thơ. Thày cười khơ khớ, " tao đi cai bạc". Tôi khạc luôn, " xin lỗi, em cũng cai lồn rồi".
Địt mẹ hehe...
Được đăng bởi phot_phet vào lúc 16:17