Trang 2/2 ĐầuĐầu 12
Hiện kết quả từ 11 tới 16 của 16

Chủ đề: THƠ ĐƯỜNG - Bạch Cư Dị 白居易

  1. #11
    Moderator
    Tham gia ngày
    Jan 2012
    Đến từ
    ngochai.tcq@gmail.com
    Bài gửi
    1.037
    Thanks
    336
    Thanked 115 Times in 113 Posts

    Post THƠ ĐƯỜNG - Bạch Cư Dị - ĐÔNG ĐÌNH NHÀN VỌNG 白居易 - 東亭閑望

    .
    Hán Tự

    東 亭 閑 望

    東亭盡日坐,

    誰伴寂寥人?

    綠桂為佳客,

    紅蕉當美人。

    笑言雖不接,

    情狀似相親。

    不作悠悠想,

    如何度晚春?


    Hán Việt

    Đông đình nhàn vọng

    Đông đình tận nhật toạ,
    Thuỳ bạn tịch liêu nhân?
    Lục quế vi giai khách,
    Hồng tiêu đương mỹ nhân.
    Tiếu ngôn tuy bất tiếp,
    Tình trạng tự tương thân.
    Bất tác du du tưởng,
    Như hà độ vãn xuân?

    Dịch Nghĩa

    Cả ngày ngồi ở đình phía đông,
    Ai sẽ là bạn cho kẻ nhàn nhã này ?
    Cây quế xanh có thể là vị khách quý,
    Cây chuối hồng đáng mặt người đẹp.
    Tuy không trực tiếp nói cười nói được,
    Nhưng tình trạng như thật thân thiết.
    Nếu không tưởng tượng rộng rãi như vậy,
    Làm sao ta có thể qua được những ngày xuân muộn này ?

    Dịch Thơ

    Ngồi đình đông cả ngày không vội
    Ai sẽ là bạn với kẻ này ?
    Quế xanh khách quý xứng vai
    Chuối hồng đáng mặt cho người xinh tươi
    Tuy không biết nói cười thành tiếng
    Nhưng tình hình tiềm tiệm thiết thân
    Nếu không tưởng tượng mênh mông
    Làm sao qua được ngày xuân muộn màng ?

    (dịch thơ: Nguyễn Minh)
    Lần sửa cuối bởi ngochai; 20-01-2015 lúc 06:25 PM
    Trời sinh, trời ắt đã dành phần / Tu hãy cho hiền, dạ có nhân
    Khó chớ oán thân, thân mới nhẹ / Giàu mà yêu chúng, chúng càng gần
    Bạo hung chỉn đã gươm mài đá / Phúc đức rành hay cỏ đượm xuân
    Chớ có hại nhân mà ích kỷ / Giấu người, khôn giấu được linh thần.
    Nguyễn Bỉnh Khiêm
    ngochai.tcq@gmail.com

  2. #12
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2012
    Bài gửi
    200
    Thanks
    91
    Thanked 23 Times in 19 Posts
    Quote Nguyên văn bởi ngochai Xem bài viết

    Dịch Nghĩa

    Tỳ Bà Hành

    Ban đêm đưa tiễn khách ở đầu sông Tầm Dương

    Gió thu thổi vào lá phong, hoa lau hiu hắt

    Chủ nhân xuống ngựa, khách trong thuyền

    Nâng chén rượu muốn uông (mà) không có đàn sáo

    Say mà không vui vẻ gì (vì) biệt ly sầu thảm

    Lúc chia tay lòng mang mang, sông đượm bóng trăng

    Chợt nghe có tiếng tỳ bà trên mặt nước

    Chủ nhân quyên về, khách cũng không khởi hành

    Tìm theo tiếng để hỏi người đàn là ai

    Tiếng tỳ bà im bặt, muốn nói mà còn (ngại ngùng) trì hoãn

    Bèn dời thuyền lại xin được gặp mặt

    Rót thêm rượu, khêu đèn lên, trùng tân tiệc rượu

    Gọi đến ngàn lần vạn lần mới bước ra

    Tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt

    Vặn trục gảy dây hai ba tiếng (để thử)

    Chưa có khúc điệu gì mà nghe đã hữu tình

    Dây nào cũng nghẹn ngào, tiếng nào cũng có ý

    Bày tỏ nỗi bất đắc chí trong cuộc đời

    Hạ thấp lông mày cứ gảy cứ gảy mãi

    Giãi bày hết tâm sự vô cùng hạn

    Nhẹ nắn, chậm vuốt, rồi lại gảy tiếp

    Thoạt đầu là khúc Nghê thường, sau đó là khúc Lục yêu

    Dây lớn ào ào như mưa rào

    Dây nhỏ nỉ non như tỉ tê chuyện riêng

    (Rồi tiếp đến) tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non

    (Nghe như) hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc

    (Nghe như) tiếng chim oanh giọng (líu lo) qua lại trong hoa

    Nhịp suối ngập ngừng, nước chảy xuống bãi

    Suối nước bỗng lạnh đông, dây đàn ngưng bặt

    Tiếng đàn ngưng bặt, không thuận, bấy giờ bỗng yên lặng

    Tự có mối sầu u uất riêng, nỗi hận âm thầm phát sinh

    Lúc này không có âm thanh mà nghe con hay hơn có

    (Bỗng dưng nghe như) tiếng nước bắn tung ra khỏi thành bình bạc vị phá vỡ

    (Nghe như) đoàn quân thiết kỵ ào ào đến, đao thương sáng ngời

    Nàng dạo tay vào giữa bốn dây (và) chấm dứt ca khúc

    Bốn dây vang lên một âm thanh như lụa xé

    Thuyền mảng đông tây lặng im, không một tiếng nói

    Chỉ thấy vầng trăng thu rọi sáng giữa sông

    Nàng trầm ngâm gỡ phím, cài vào giữa các dây đàn

    Sửa gọn xiêm áo lại, đứng dậy chỉnh vẻ mặt

    Tâm sự rằng, nàng nguyên là con gái chốn kinh thành

    Nhà ở lăng Hà Mô

    Mười ba tuổi học được ngón đàn tỳ bà

    Tên thuộc bộ thứ nhất của giáo phường

    Mỗi gảy hết khúc đàn, từng khiến các nhà dạy đàn phục

    Mỗi trang điểm xong là đến nàng Thu Nương cũng đố kỵ

    Những chàng trai trẻ ở Ngũ Lăng tranh nhau tặng biếu

    Một bài ca, thưởng không biết bao là tấm lụa đào

    Vành lược bạc, cành trâm vàng đánh nhịp vỡ tan

    Quần lụa màu huyết dụ để rượu đổ ra hoen ố

    Năm này vui cười, năm sau cũng như vậy

    Trăng thu gió xuân, trải một đời nhàn hạ

    Em trai đi lính, rồi dì chết

    Chiều qua, sớm lại, nhan sắc cũng lão đi

    Trước cổng dần vắng tanh, thưa thớt đi ngựa xe

    Cũng có tuổi rồi mới làm vợ người lái buôn

    Người lái buôn chỉ tham lợi, coi thường biệt ly

    Tháng trước đi Phù Lương mua trà

    Từ đó đến giờ ở đầu sông một mình với con thuyền không

    Quanh thuyền trăng sáng, nước sông lạnh lẽo

    Đến khuya bỗng mộng thấy lại thời trẻ trung

    Trong mộng thấy khóc nhoè má hồng phấn son

    Tôi nghe tiếng tỳ bà đã thán tức

    Giờ nghe thêm những lời tâm sự lại càng bùi ngùi

    Cùng là kẻ luân lạc ở chốn chân trời

    Gặp gỡ nhau đây hà tất đã từng quen biết

    Năm ngoái tôi từ biệt kinh vua

    Bị biếm đến thành Tầm Dương cho đến nay nằm bệnh

    Tầm Dương xứ hẻo lánh không có âm nhạc

    Cả năm chưa nghe được tiếng đàn sáo

    Tôi ở gần sông Bồn, chỗ thấp và ẩm ướt

    Lau vàng, trúc võ mọc quanh nhà

    Ở nơi đây sáng chiều nghe được những gì

    Có tiếng quốc khóc ra máu và tiếng vượn hú bi ai

    Mùa xuân sáng hoa nở, mùa thu ban đêm có ánh trăng

    Tôi thường thường đem rượu ra uống một mình

    Có phải không có sơn ca thôn địch đâu

    Khốn nỗi líu lo, líu liết, thật khó nghe

    Đêm nay nghe được tiếng tỳ bà của nàng

    Như nghe được tiếng nhạc tiên, tai tạm nghe rõ ràng

    Xin ngồi lại đàn một khúc

    Tôi sẽ vì nàng làm bài Tỳ Bà hành

    Cảm động vì lời tôi nói, nàng đứng một lúc lâu

    Rồi ngồi xuống gảy đàn, tiếng bỗng chuyển thành cấp xúc

    Buồn thảm không giống như tiếng đàn vừa rồi

    Hết những người trong tiệc nghe lại đều che mặt khóc

    Trong những người ấy ai là người khóc nhiều nhất

    Tư mã Giang Châu ướt đẫm vạt áo xanh
    Tuyệt vời ! Xưa nay thường ngại đọc vì thấy thơ quá dài. Thế nhưng, có đọc hết mới thấy cái hay, rất hay của tỳ bà hành.

  3. #13
    Senior Member
    Tham gia ngày
    Dec 2012
    Bài gửi
    200
    Thanks
    91
    Thanked 23 Times in 19 Posts
    Quote Nguyên văn bởi ngochai Xem bài viết
    .
    Dịch Nghĩa

    Trường Hận Ca


    Vua Hán trọng sắc đẹp, muốn có một người nghiêng nước nghiêng thành

    Ở ngôi bao năm tìm kiếm không được

    Họ Dương có cô gái mới lớn lên

    Nuôi dạy ở nơi buồng the, người ngoài chưa ai biết

    Vẻ đẹp trời sinh khó tự bỏ hoài,

    Một sớm được tuyển vào bên vua

    Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu

    Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa

    Tiết xuân lạnh, được tắm ở hồ Hoa Thanh

    Suối ấm, nước trơn dội trên da trắng mịn như mỡ đông

    Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như không còn sức nữa


    Ấy là lần đầu tiên được thấm nhuần ơn vua

    Tóc mây, mặt hoa, những chuỗi ngọc trên đầu rung rinh

    Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân

    Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy

    Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa

    Khi mua vui, khi hầu tiệc, chẳng lúc nào ngơi

    Mùa xuân theo đi chơi xuân, đêm nào cũng là đêm riêng của nàng với vua

    Gái đẹp nơi hậu cung hàng ba ngìn người,

    Tình yêu thương đối với ba ngìn người ấy nay trút cả vào mình nàng

    Nơi nhà vàng, trang hoàng xong, là chỗ của những đêm hầu hạ nũng nịu

    Tiệc lầu ngọc, tan rồi là buổi say sưa với cả chiều xuân êm ái!

    Chị em, anh em đều đước cắt đất phong quan

    Thương thay! Một mình làm vẻ vang cho cả nhà cả họ!!

    Khiến cho lòng những người làm cha mẹ trong thiên hạ

    Quý sinh con gái hơn sinh trai

    Cung điện trên núi Ly Sơn cao vút mây xanh

    Khúc nhạc tiên theo gió đưa đi, nơi nơi nghe tiếng

    Giọng ca trầm trầm, điệu múa khoan hoà với tiếng đàn tiếng sáo

    Suốt ngày vua xem không xuể

    Tiếng trống trận Ngư Dương bỗng dậy đất kéo đến

    Làm cho điệu múa Nghê thường vũ y tan tác kinh hoàng

    Chín lần thành khuyết, khói bụi mịt mù

    Ngìn cỗ xe, muôn cỗ ngựa chạy về tây nam

    Tàn thắm, cờ hoa ngả nghiêng dùng dằng

    Đi ra phía tây, khỏi cổng thành được hơn trăm dặm

    Bỗng sáu quân không chịu tiến, tình thế khó xong

    Gái mày ngày phải quằn quại chết trước đầu ngựa

    Bông hoa vàng, cành thuý kiều, hình kim tước và trâm ngọc cài đầu

    Rơi rắc trên mặt đất chẳng còn ai nhặt

    Cứu không nổi, vua đành bưng mặt

    Khi nhìn lại, máu pha nước mắt đã chảy ròng ròng

    Bụi vàng tản mát bay, gió hiu hắt thổi

    Những đợt thang mây vẫn uốn khúc cheo leo tren núi Kiếm Các

    Dưới chân núi Nga My (ở tỉnh Tứ Xuyên ngày nay) thưa thớt người đi

    Bóng cờ ủ rũ, ánh mặt trời bạc phếch

    Sông đất Thục (nay là tỉnh Tứ Xuyên) biếc, núi đất Thục xanh

    Tình vua nhớ nhung hết sớm lại chiều

    Ánh trăng nơi hành cung, trông những đau lòng

    Tiếng kiểng lúc đêm mưa, nghe càng đứt ruột

    Trời xoay đất chuyển, xe rồng (xe của vua) lại trở về

    Tới đó (chỉ bãi Mã Ngôi, nơi Dương Quí Phi chết) dùng dằng không nỡ dời chân

    Trong đống đất bùn, trên bãi Mã Ngôi

    Mặt ngọc nào thấy đâu, còn trơ chỗ thác uổng!

    Vua tôi nhìn nhau, ai nấy lệ rơi thấm áo

    Hướng về phương đông, phía cổng thành mặc cho vó ngựa quen đường lững thững bước về

    Tới nơi, ao vườn vẫn nguyên như cũ

    Sen hồ Thái Dịch, liễu cung Vị Ương,

    Thấy hoa sen, nhớ đến mặt nàng, thấy lá liễu, nhớ lông mày nàng

    Trước cảnh ấy, cầm sao được giọt lệ!

    Những buổi gió xuân, đào lý nở hoa

    Những lúc mưa thu, ngô đồng rụng lá

    Đền Tây Cung, điện Nam Nội cỏ thu mọc đầy

    Lá rụng tơi bời, đỏ thềm không ai quét

    Bọn con em nơi lê viên tóc đà nhuốm bạc

    Lũ thái giám, thị tỳ chốn Tiêu Phòng cũng đã già rồi

    Trước điện, buổi tối, cái đóm bay, cảnh tình lặng ngắt

    Ngọn đèn vò võ khêu đã hết bấc, giấc mộng vẫn chưa thành

    Tiếng trống cầm canh chầm chậm của đêm mới bắt đầu dài

    Ánh sao lấp lánh trên sông Ngân lúc trời sắp sáng

    Lớp sương nặng phủ trên mái ngói uyên ương giá ngắt

    Tấm chăn cánh trả, lạnh như tiền, chung đắp cùng ai ?

    Kẻ khuất người còn xa nhau đã hơn năm trời đằng đẵng

    Hồn phách chưa từng gặp nhau trong giấc chiêm bao

    Một đạo sĩ ở Lâm Cùng, đến chơi Hồng Đô

    Có phép thuật tinh thành gọi được hồn phách người chết

    Vì cảm nỗi lòng vua nhớ nhung trằn trọc

    Mới sai phương sĩ (đạo sĩ) hết lòng tìm kiếm:

    Xé tầng mây, cưỡi làn gió, đi nhanh như chớp

    Lên trời, xuống đất, tìm khắp mọi nơi

    Trên từ mây biếc, dưới đến suối vàng

    Cả hai nơi đều mênh mang không thấy

    Chợt nghe ở ngoài bể cổ có ngọn núi tiên

    Núi rập rờn trong khoảng hư vô huyền ảo

    Lầu gác lộng lẫy, năm thức mây lồng

    Có bao nàng tiên thướt tha yểu điệu

    Trong đó, một nàng tên gọi Thái Chân

    Da tuyết, mặt hoa na ná giống

    Gõ cửa ngọc mái tây nơi kim khuyết

    Nhờ Tiểu Ngọc, truyền bảo đến Song Thành (tên hai tiên nữ)

    Nghe có sứ vua Hán tới

    Trong màn cửa hoa giật mình tỉnh giấc

    Khép áo, đẩy gối, bồi hồi trở dậy

    Cánh rèm châu, bức mành bạc từ từ mở ra

    Bối tóc mây hơi lệch, vẻ còn ngái ngủ

    Mũ hoa đội chưa ngay, vội bước xuống thềm

    Gió thổi, vạt áo nhẹ nhẹ bay

    Hệt như lúc đang múa khúc Nghê thường y vũ

    Vẻ ngọc âm thầm, vắn dài hàng lệ,

    Một cành hoa lệ đẫm hạt mưa xuân

    Đăm đăm khoé mắt, nghẹn ngào "Đa tạ lòng quân vương"

    "Một lần từ biệt đôi ngả cách mặt khuất lời

    "Tình ân ái ở Chiêu Dương thế là đoạn tuyệt

    "Ngày tháng trong cung Bồng Lai dài đằng đẵng

    "Ngoảnh mặt nhìn xuống cõi đời

    "Không ktháy Trường An, chỉ thấy bụi trần mù mịt

    "Nay xin mượn vật cũ để tỏ chút tình thâm

    "Chiếc hộp khảm, cành kim thoa, gửi mang về giúp


    "Thoa để lại một nhành, hộp để lại một mảnh

    Thoa bẻ nhánh vàng, hộp chia mảnh khảm

    Chỉ nguyệt tấm lòng bền như vàng như khảm

    "Kẻ trên đời, người trần thế sẽ còn gặp nhau!

    Lúc sắp từ biệt còn ân cần nhắc gửi mấy lời

    Trong đó có lời thề riêng, chỉ hai tấm lòng được biết

    Đó là đêm mồng bảy tháng bày, tại điện Trường Sinh

    Nửa đêm, người vắng, thề riêng với nhau:

    "Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh,

    Ở dưới đất nguyện làm cây liền cành"

    Trời đất dài lâu cũng có lúc hết

    Hận này đằng dặc, không thủa nào cùng!
    Hay lắm thôi !

  4. #14
    Administrator
    Tham gia ngày
    Dec 2011
    Bài gửi
    2.162
    Thanks
    156
    Thanked 334 Times in 280 Posts
    Quote Nguyên văn bởi ngochai Xem bài viết
    .

    Bản dịch của Tản Đà

    Trường Hận Ca

    Đức vua Hán mến người khuynh quốc

    Trải bao năm tìm chuốc công tai

    Nhà Dương có gái mới choai

    Buồn xuân khoá kín chưa ai bạn cùng

    Lạ gì của tuyết đông ngọc đúc

    Chốn ngai vàng phút chốc ngồi bên

    Một cười trăm vẻ thiên nhiên

    Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son

    Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm

    Da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa

    Vua yêu bận ấy mới là

    Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay

    Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái

    Màn phù dung êm ái đêm xuân

    Đêm xuân vắn vủn có ngần

    Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra

    Suốt ngày tháng tiệc hoa vui mãi

    Đêm xuân tàn, xuân lại còn đêm

    Ba ngìn xinh đẹp chị em

    Ba ngìn yêu quí chất nêm một mình

    Nhà vàng đúc, đêm thanh ấm áp


    Lầu ngọc cao, say ắp mầu xuân

    Anh em sướng đủ mọi phần

    Mà cho thiên hạ có lần rẻ trai

    Vẳng tiên nhạc khắp nơi nghe biết

    Làn gió đưa cao tít Ly cung

    Suốt ngày múa hát thung dung

    Tiếng tơ, tiếng trúc say lòng quân vương

    Ầm tiếng trống Ngư Dương kéo đến

    Khúc Nghê Thường tan biến như không

    Chín lần thành khuyết bị tung

    Nghìn xe, muôn ngựa qua vùng Tây Nam

    Đi lại đứng hơn trăm dậm đất

    Cờ thuý hoa bóng phất lung lay

    Sáu quân rúng rắng làm rầy

    Mày ngài trước ngựa lúc này thương ôi!

    Ai người nhặt thoa rơi bỏ đất

    Ôi! Thuý Kiều ngọc nát vàng phai

    Quân vương bưng mặt cho rồi

    Quay đầu trông lại, máu trôi lệ dàn

    Gió tung bụi mê man tản mác

    Đường thang mây Kiếm Các lần đi

    Vắng tanh, dưới núi Nga My

    Mặt trời nhạt thếch, tinh kỳ buồn tênh

    Đát Ba Thục non xanh nước biếc

    Lòng vua cha thương tiếc hôm mai

    Thấy trăng luống những đau người

    Đêm mưa đứt ruột, canh dài tiếng chuông

    Phút trời đất quay cuồng vận số

    Bánh xe rồng đến chỗ ngày xưa

    Đất bùn chỗ chết còn trơ

    Thấy đâu mặt ngọc! Bây giờ Mã Ngôi!

    Đầm vạt áo, vua tôi giọt lệ

    Gióng dây cương, ngựa tế về đông

    Cảnh xua dương liễu, phù dung

    Vị Ương, Thái Dịch hồ cung vẹn mười

    Phù dung đó, mặt ai đâu tá?

    Mày liễu đâu? Cho lá còn như

    Càng trông hoa liễu năm xưa

    Càng xui nước mắt như mưa ướt đầm

    Xuân đào lý gió đêm huê nở

    Thu khi mưa rụng lá ngô đồng

    Kìa Nam Uyển, nọ Tây Cung

    Đầy thềm ai quét lá hồng thu rơi?

    Vườn lê cũ những ai con hát?

    Mái tóc coi trắng phớt lạ lùng

    Những ai coi giữ tiêu phòng?

    Mày xanh thuở ấy nay cùng già nhăn

    Trước cung điện nhìn sân đêm tối

    Đom đóm bay gợi mối u sầu

    Ngọn đền khêu đã cạn dầu

    Khó thay, giấc ngủ dễ hầu ngủ xong!

    Tiếng canh tối tùng tùng điểm trống

    Năm canh dài chẳng giống đêm xưa

    Sông Ngân lấp lánh sao thưa

    Trời như muốn sáng, sao chưa sáng trời?

    Tren mái ngói sương rơi ướt lạnh

    Trong chăn nằm bên cạnh nào ai?

    Cách năm sống thác đôi nơi

    Thấy đâu hồn phách vãng lai giấc nồng?

    Khách đạo sĩ Lâm Cùng có gã

    Chơi Hồng Đô phép lạ thần thông

    Xót vì vua chúa nhớ nhung

    Mới sai phương sĩ hết lòng ra tay

    Cưỡi luồng gió như bay như biến

    Tren trời xanh, dưới đến đất đen

    Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền

    Dưới tren tìm khắp mơ huyền thấy chi!

    Sực nghe nói tìm đi mé bể,

    Có non tiên ngoài phía hư không

    Rỡ ràng cugn điện linh lung

    Xa trông năm sắc mây lồng đẹp sao!

    Trong tha thướt biết bao tiên tử

    Một nàng tiên tên chữ Ngọc Chân

    Mặt hoa da tuyết trắng ngần

    Dáng như người ấy có phần phải chăng?

    Mái tây gõ cửa vàng then ngọc

    Cậy đưa tin Tiểu Ngọc, Song Thành

    Nghe tin sứ giả Hán Đình

    Cửa hoa trong trướng giật mình giấc mơ

    Cầm áo dậy, thẩn thơ buồn bực,

    Mở rèm châu, bình bạc lần ra

    Bâng khoâng nửa mái mây tà

    Thềm cao xuống chiếc mũ hoa lệch đầu

    Phớt tay áo bay màu ngọn gió

    Giống Nghê Thường khúc múa năm xưa

    Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa

    Cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm

    Ngừng nước mắt âm thầm buồn bã


    Đội ơn lòng, xin tạ quân vương

    Từ ngày cách trở đôi phương

    Vắng tanh tăm tiếng, mơ màng hình dong

    Nơi đế điện dứt vòng ân ái

    Chốn tiên cugn thư thái hàng ngày

    Cõi trần ngoảnh lại mà hay

    Tràng An chẳng thấy, thấy đầy bụi nhơ!

    Lấy chi tỏ tình xưa thăm thú?

    Gửi cành hoa vật cũ cầm xuôi

    Thoa vàng hộp khảm phân đôi

    Nửa xin để lại nửa thời đem đi

    Chỉ xin nguyện lòng ghi dạ tạc

    Tựa hoa vàng bền chắc không phai

    Thời cho cách trở đôi nơi

    Nhân gian rồi với trên trời gặp nhau

    Ân cần dặn mấy câu lâm biệt

    Lời thề xưa lòng biết với lòng

    Là đêm trùng thất ngồi chung

    Trường Sinh sẵn điện vắng không bóng người

    Xin kết nguyện chim trời liền cánh

    Xin làm cây cành nhánh liền nhau

    Thấm chi trời đất dài lâu

    Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi...



    Nguồn: Tiểu thuyết thứ bảy, số 31 (29-12-1934) và số 33 (12-1-1935)
    Thấm chi trời đất dài lâu

    Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi...

    Ở câu kết nó ngược với tiêu đề và nội dung toàn bài. Từ "hận" chuyển sang "giận" nghe có vẻ không ổn lắm Ngọc Hải nhỉ ?

    Chỉ nói riêng đoạn kết, ta thấy đoạn kết trong "Trường Hận Ca" đang nói về sự oán hận của cá nhân Dương tiên cô. Tiên cô hận là hận cái lũ ngoại xâm, hận cái sự chinh chiến đã khiến cho cô và Hns vương phải biệt ly xa cách, bởi vậy cô mới oán thán và thề rằng, nếu trên trời sẽ là chim liền cánh và nếu dưới đất nguyện liền nhánh với nhau... Cô hận vì không còn được làm cái chuyện dâm ô nơi trần thế (!)

    Nay trong bản dịch của thi sĩ Tản Đà thấy dùng chữ "giận" nghĩ không được thỏa đáng lắm, nhưng không biết tại sao thi sĩ lại dùng từ như vậy ?
    Shaojiazhuangzhu 韶家庄主 — 韶玉山

  5. The Following User Says Thank You to thieugia For This Useful Post:

    ngochai (21-01-2015)

  6. #15
    Moderator
    Tham gia ngày
    Jan 2012
    Đến từ
    ngochai.tcq@gmail.com
    Bài gửi
    1.037
    Thanks
    336
    Thanked 115 Times in 113 Posts
    Quote Nguyên văn bởi thieugia Xem bài viết
    Thấm chi trời đất dài lâu

    Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi...

    Ở câu kết nó ngược với tiêu đề và nội dung toàn bài. Từ "hận" chuyển sang "giận" nghe có vẻ không ổn lắm Ngọc Hải nhỉ ?

    Chỉ nói riêng đoạn kết, ta thấy đoạn kết trong "Trường Hận Ca" đang nói về sự oán hận của cá nhân Dương tiên cô. Tiên cô hận là hận cái lũ ngoại xâm, hận cái sự chinh chiến đã khiến cho cô và Hns vương phải biệt ly xa cách, bởi vậy cô mới oán thán và thề rằng, nếu trên trời sẽ là chim liền cánh và nếu dưới đất nguyện liền nhánh với nhau... Cô hận vì không còn được làm cái chuyện dâm ô nơi trần thế (!)

    Nay trong bản dịch của thi sĩ Tản Đà thấy dùng chữ "giận" nghĩ không được thỏa đáng lắm, nhưng không biết tại sao thi sĩ lại dùng từ như vậy ?
    Quả thật, từ gốc trong hán tự là "hận" mà không hiểu vì ý tứ gì (khác chăng?), thi sỹ Tản Đà lại dùng từ "giận" trong câu kết của bài Trường Hận Ca. Vả chăng, Thi sỹ Tản Đà cố ý muốn dùng từ "giận" - mang tính nói giảm, nói tránh hơn từ "hận" trong nguyên tác Hán tự. Trong trường hợp từ "giận" của câu Kết, dùng nó sẽ thấy "tình" hơn (?), sẽ mang tính "tự giải thoát", "tự siêu thoát" hơn chăng?

    Bạn đọc có thể tham khảo về Thi sỹ Tản Đà: (Link) Thi Sỹ Tản Đà-Một góc nhìn
    Lần sửa cuối bởi ngochai; 21-01-2015 lúc 01:29 PM
    Trời sinh, trời ắt đã dành phần / Tu hãy cho hiền, dạ có nhân
    Khó chớ oán thân, thân mới nhẹ / Giàu mà yêu chúng, chúng càng gần
    Bạo hung chỉn đã gươm mài đá / Phúc đức rành hay cỏ đượm xuân
    Chớ có hại nhân mà ích kỷ / Giấu người, khôn giấu được linh thần.
    Nguyễn Bỉnh Khiêm
    ngochai.tcq@gmail.com

  7. #16
    Moderator
    Tham gia ngày
    Jan 2012
    Đến từ
    ngochai.tcq@gmail.com
    Bài gửi
    1.037
    Thanks
    336
    Thanked 115 Times in 113 Posts

    Post THƠ ĐƯỜNG - Bạch Cư Dị - ĐÔNG CHÍ TÚC VƯƠNG MAI QUÁN 白居易 - 冬至宿楊梅館

    .
    冬 至 宿 楊 梅 館

    十一月中長至夜,

    三千裏外遠行人。

    若為獨宿楊梅館,

    冷枕單床一病身。



    Đông chí túc Dương Mai quán

    Thập nhất nguyệt trung trường chí dạ,
    Tam thiên lý ngoại viễn hành nhân
    Nhược vi độc túc Dương Mai quán,
    Lãnh chẩm đan sàng nhất bệnh thân.


    Đông chí ngủ ở quán Dương Mai
    (Bản dịch của Tản Đà)

    Dài nhất một đêm trong tháng một,

    Ngoài ba nghìn dặm kẻ đi xa.

    Dương Mai quán khách mình ai ngủ,

    Gối lạnh giường đơn ốm thế mà.
    Lần sửa cuối bởi ngochai; 23-01-2015 lúc 05:32 PM
    Trời sinh, trời ắt đã dành phần / Tu hãy cho hiền, dạ có nhân
    Khó chớ oán thân, thân mới nhẹ / Giàu mà yêu chúng, chúng càng gần
    Bạo hung chỉn đã gươm mài đá / Phúc đức rành hay cỏ đượm xuân
    Chớ có hại nhân mà ích kỷ / Giấu người, khôn giấu được linh thần.
    Nguyễn Bỉnh Khiêm
    ngochai.tcq@gmail.com

  8. The Following User Says Thank You to ngochai For This Useful Post:

    backieuphong (24-01-2015)

Tags for this Thread

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •